“Hân Hân à, cô thấy thế nào?” Ngô Hân Hân cắn môi nhưng không nói gì.
Bạch Diệc Phi ngồi bên cạnh thấy thế thì đã hiểu ra, đây là đến xem mắt hả!
Ngô Hân Hân không đủ kiên nhẫn để đi xem mắt. Một là rất ghét bỏ Trương Hoa Bân, hoặc là vẫn còn yêu Trương Hoa bân. Theo Bạch Diệc Phi thấy thì chắc chắn là vế sau.
Vậy thì Bạch Diệc Phi không thể để Ngô Hân Hân tự làm khổ mình nữa, bây giờ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Bạch Diệc Phi không nhịn được mà đứng lên đi đến bàn của bọn họ.
Ngoại trừ Ngô Hân Hân thì tất cả đều nhìn lại.
Một người có lẽ là bà mối lên tiếng hỏi: “Anh này, anh…”
“Xin thứ lỗi, tôi đến đây tìm chị dâu của mình”, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời, sau đó anh chỉ vào Ngô Hân Hân.
Ngô Hân Hân sững sờ, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Diệc Phi. Cô không nhìn thấy nhưng đã từng nghe qua giọng nói của Bạch Diệc Phi rồi: “Là cậu?”
“Là tôi”, Bạch Diệc Phi trả lời: “Chị dâu, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Đổng Ngưu quay đầu lại nhìn rồi không vui nói: “Con mẹ nó, mày là ai vậy? Ai là chị dâu của mày hả? Bây giờ cô ấy đã là vợ tao rồi, nghe rõ chưa!”
Bạch Diệc Phi nhìn Đổng Ngưu, ánh mắt anh lóe lên một vẻ khinh thường: “Một thằng đàn ông đánh phụ nữ như mày còn dám đi xem mắt hả? Mày xứng đáng độc thân cả đời!”
“Mẹ nó! Ông đánh người phụ nữ của mình thì liên quan gì đến mày!”, Đổng Ngưu đập tay xuống bàn.
Những người xung quanh nghe thấy tiếng động thì lập tức nhìn sang. Chủ quán vội vàng đi đến ôn hòa nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Có chuyện gì thì mọi người từ từ nói, từ từ nói…”
Đổng Ngưu bình tĩnh lại một chút: “Không có chuyện gì thì đừng đứng đực ra ở đây, cút nhanh lên!”
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến Đổng Ngưu, anh quay sang nói với Ngô Hân Hân: “Chị dâu, chị thật sự muốn kết hôn với hắn ta sao?”
“Tôi...”, Ngô Hân Hân há to miệng, trong lòng cô ấy thật sự không tình nguyện, nhưng nghĩ đến Trương Hoa Bân thì gật đầu nói: "Tôi đồng ý".
“Đã nghe rõ chưa? Còn không mau biến đi?”, Đổng Ngưu hừ lạnh một tiếng.
Bà mối thấy thế cũng nói: “Anh bạn trẻ, người xưa có câu thà phá hủy một tòa thành còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân! Hơn nữa Hân Hân cũng đã ly hôn rồi, cậu đừng quấy rầy cô ấy nữa".
Bạch Diệc Phi nghe thế thì nhíu mày. Xem ra không giải quyết được những người này thì không thể nói chuyện hẳn hoi được.
Thế là Bạch Diệc Phi đưa tay lấy ra một tập chi phiếu, nhanh chóng ký một tờ ném cho Đổng Ngưu: “Cầm lấy rồi cút nhanh!”
“Thu nhập một năm của ông đây là hai trăm ngàn đấy, mày coi thường ai vậy hả?”, Đổng Ngưu nói vậy nhưng vẫn cầm tấm chi phiếu lên: “Cả người mặc toàn mấy món vỉa hè như mày thì có được bao nhiêu tiền chứ?”
Sau đó Đổng Ngưu thấy trên chi phiếu ghi một triệu.
“Một… một triệu?”, Đổng Ngưu không tin dụi mắt: “Mẹ nó! Thật sự là một triệu!”
Bà mối cũng kinh ngạc há to miệng.
Đổng Ngưu nhanh chóng thay đổi thái độ: “Anh này, mời ngồi, mời ngồi…”
Vừa rồi anh ta chỉ nói bừa rằng thu nhập một năm của mình là hai trăm ngàn, kết quả người ta tùy tiện quăng ra một tờ chi phiếu cũng lên đến một triệu rồi. Mẹ nó, thế này bằng thu nhập năm năm của anh ta rồi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Còn chưa cút hả?”
“Bây giờ cút ngay đâu, bây giờ cút...”, Đổng Ngưu nhanh chóng cầm chi phiếu bước ra, anh ta liếc mắt nhìn bà mối một cái rồi cười nịnh nọt nhìn Bạch Diệc Phi. Sau đó thì bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Bà mối thấy vậy thì tất cũng không dám đắc tội với những người có tiền thế này, bà ta rời đi ngay lập tức.
Lần này trên bàn chỉ còn lại Ngô Hân Hân và Bạch Diệc Phi.
“Cậu muốn khuyên tôi sao?”, Ngô Hân Hân mở miệng nói trước: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh ấy”.
Bạch Diệc Phi ngừng lại, anh cười khổ một tiếng: “Chị dâu, tôi muốn hỏi, chị thật sự không tha thứ cho anh ấy sao?”
“Đúng vậy", Ngô Hân Hân kiên định trả lời.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Vậy chị gấp gáp đi xem mắt như vậy làm gì?”
“Mắt tôi không tốt, muốn tìm người chăm sóc”, Ngô Hân Hân trả lời.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Lý do này tôi tin. Nhưng mà chị dâu cũng không cần tìm dạng người vũ phu như này chứ?”
Ngô Hân Hân mím môi không nói.
“Chị dâu, tôi biết thật lòng thì chị cũng không muốn. Thật ra chị cũng tha thứ cho anh ấy rồi".
“Không có!”, Ngô Hân Hân lập tức phủ nhận.
Bạch Diệc Phi mở miệng nói: “Chị dâu đừng nhanh chóng phủ nhận như vậy. Tôi biết ngoại tình là lỗi của anh ấy, nhưng chị làm thế này cũng là do không muốn liên lụy tới anh ấy. Tôi nói có đúng không?”
“Ngoại tình đã cho chị đủ lý do để ly hôn. Nhưng trên thực tế hai người chỉ đang tra tấn lẫn nhau thôi".
“Anh ấy vừa nói với tôi, anh ấy rất hối hận. Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa, anh ấy chỉ muốn chăm sóc cho chị".
“Trong lòng hai người đều còn đối phương, sao lại khiến nhau đau khổ như vậy? Làm lại từ đầu một lần nữa không được sao?”
Bạch Diệc Phi không biết phải làm sao, cuối cùng đành thở dài một hơi: “Chị dâu, chị biết gần đây anh ấy đang làm gì không?”
“Anh ấy một lòng kiếm tiền. Kiếm tiền để chị làm phẫu thuật thay giác mạc".
“Chị biết rằng có những loại tiền kiếm rất dễ, nhưng ngược lại cũng có loại rất nguy hiểm. Thậm chí còn đánh đổi bằng chính mạng sống của mình!”
Nghe đến đây thì rốt cuộc Ngô Hân Hân cũng không giữ được bình tĩnh nữa, gương mặt cô ấy tràn đầy vẻ lo lắng: “Anh ấy… xảy ra chuyện gì?”
“Không có”, Bạch Diệc Phi trả lời: “Bây giờ anh ấy đã kiếm đủ tiền rồi".
Ngô Hân Hân không nhịn được mà cắn môi, cô ấy sợ mình sẽ khóc lên.
“Vậy nên chị dâu à, chị vẫn quan tâm anh ấy đúng không?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi.
Ngô Hân Hân sững sờ, cô nhanh chóng thu lại cảm xúc rồi lạnh lùng trả lời: “Không quan tâm".
Bạch Diệc Phi thấy thế nhíu mày: “Được rồi. Tôi biết rồi".
“Tôi sẽ không đi tìm chị nữa, chia tay thì chia tay đi! Chị nói đúng, đúng là đã ly hôn rồi thì không cần phải quay lại nữa".
“Dù sao thì chị cũng không quan tâm anh ấy nữa. Cứ kệ anh ấy có đau lòng hay không, anh ấy sống hay chết cũng không quan trọng. Vừa hay số tiền kiếm đủ kia có thể lấy ra dưỡng lão".
“Chị Ngô, tạm biệt".
Nói xong những lời này thì Bạch Diệc Phi thẳng thừng đứng dậy rời đi.
Ngô Hân Hân ngây ngẩn cả người, trong vô thức cô ấy muốn kéo Bạch Diệc Phi lại, nhưng cô ấy không nhìn thấy nên bắt hụt, còn đánh đổ một cái chén. Nước trà trong chén chảy xuống, nhỏ trên mặt đất, còn nhỏ lên quần áo của cô ấy.
Chủ quán thấy vậy muốn đi lên giúp đỡ, nhưng bị Bạch Diệc Phi bắt được, anh lắc đầu rồi chủ động thanh toán tiền.
Ông chủ thấy thế cũng không xen vào, chỉ cười híp mắt rời đi.
Bạch Diệc Phi cứ đứng từ xa nhìn lại, nhìn Ngô Hân Hân đang ngồi trong góc.
Ngô Hân Hân ngồi đó, cả người như bị rút hết sức lực, cô ấy tự hỏi mình phải làm gì đây?
Những tiếng trò chuyện ồn ào xung quanh, tiếng xe cộ đi lại trên đường, tất cả âm thanh đều trộn lẫn vào nhau khiến cho Ngô Hân Hân cảm thấy dường như bản thân không thể hòa nhập vào đó, bản thân bị bỏ rơi.
Đôi mắt không nhìn thấy nên cô ấy rất sợ hãi. Dù cho có âm thanh nhưng trước mắt chỉ là một vùng tăm tối, mãi mãi chỉ là một vùng tăm tối.
Ngô Hân Hân nghĩ đến Trương Hoa Bân thì nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Trương Hoa Bân là anh sáng của cô ấy, nhưng chính tay cô ấy đã đem ánh sáng ấy nhốt ở bên ngoài.
“Hu hu…"
Nhìn Ngô Hân Hân bất lực khóc lên thì Bạch Diệc Phi chỉ biết lắc đầu, anh gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân rồi gửi định vị, sau đó quay người rời đi.
…
Bạch Diệc Phi đi bộ trở về. Thật ra bãi đỗ xe cách quán trà không xa lắm, khoảng chừng một trăm mét.
Lúc Bạch Diệc Phi đi qua thì nhìn thấy mấy người vây quanh xe. Tô Đại Lưu cũng đi ra, còn đang tranh cãi chuyện gì đó với người ta.
Sau khi đến gần, Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói vô cùng phách lối của Tô Đại Lưu: “Ông đây chưa bắt bồi thường thì thôi, còn muốn bảo tôi bồi thường? Anh nghĩ anh là ai vậy?”
Lúc này một giọng nói hơi quen thuộc vang lên: “Không phải. Là ông dừng xe ngay trước xe tôi, xe tôi cũng bị xước đó, thấy không? Đây là trách nhiệm của anh, ông nhất định phải bồi thường cho tôi!”
“Ha ha, hôm nay ông đây sẽ để cho anh biết là ai phải bồi thường!”, Tô Đại Lưu kéo tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Người kia cũng không sợ: “Ông lại đây? Muốn đánh nhau đúng không?”