Một Bước Lên Tiên

Chương 416



“Hai công ty này, một cái là đá quý Phúc Thụy, một cái là đá quý Kim Tường. Hai công ty đều phù hợp với yêu cầu của anh. Nhưng điểm khác là, đá quý Phúc Thụy thì nghiêng về kim cương và ngọc bích, còn đá quý Kim Tường thì nghiêng về vàng”. Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn tài liệu về hai công ty đá quý này, trầm ngâm một lát rồi chọn một cái: “Đá quý Phúc Thụy đi! Cố gắng làm thật nhanh, ngày mai Tuyết Nhi có thể đi làm rồi”.

“Vâng thưa chủ tịch”, Long Linh Linh lập tức đi ra ngoài giải quyết.

Bạch Diệc Phi thấy Long Linh Linh rời đi thì ánh mắt ngưng trọng, đột nhiên anh nghĩ tới Lương Ngọc.

Hai ngày nay anh đều rất an toàn, không bị uy hiếp gì, đây cũng là điều nằm trong dự liệu của anh.

Anh thông qua Lương Ngọc gián tiếp uy hiếp được Lương Minh Nguyệt. Lương Minh Nguyệt phái người lộ diện, dẫn theo hội thương nghiệp thủ đô bảo vệ anh. Hiện giờ nếu có ai dám ra tay với anh thì chính là đối đầu với hội thương nghiệp thủ đô rồi.

Hội thương nghiệp thủ đô là tổ chức mà đến bốn gia tộc lớn đều không dám động vào, tất nhiên sẽ không có ai dám động đến Bạch Diệc Phi. Cũng may là có Lương Ngọc. Bạch Diệc Phi nghĩ đến đây thì cảm thấy nên mời cô ta ăn bữa cơm để cảm ơn một tiếng, nhân tiện hỏi thăm tình hình hiện giờ của Lương Minh Nguyệt, cũng coi như kịp thời chuẩn bị mọi thứ.

Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi lập tức đứng lên, định buổi trưa tìm Lương Ngọc đi ăn cơm, nhân tiện gọi điện cho Lý Tuyết bảo cô ngày mai đến công ty đá quý Phúc Thụy làm việc, chức vụ của cô là Tổng giám đốc. Đồng thời anh còn gửi cho cô một bản tài liệu về công ty đó nữa.

Sau đó anh lái xe đến cục cảnh sát, vừa đúng lúc tan ca có mấy người đi ra ngoài ăn cơm.

Đợi một lát thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lương Ngọc mặc đồng phục cảnh sát màu đen, tóc ngắn trông bắt mắt vô cùng, trên mặt cô ta còn không ngừng nở nụ cười, dường như đang nói gì với đồng nghiệp.

Bạch Diệc Phi ấn còi xe một cái, Lương Ngọc theo phản xạ quay đầu lại, lập tức kinh ngạc, thốt lên: “Bạch Diệc Phi?”

“Sao anh ta lại đến tìm cậu thế?”, đồng nghiệp của Lương Ngọc hiếu kỳ hỏi. Mọi người đều biết Bạch Diệc Phi, dù sao hai ngày trước anh mới từ cục cảnh sát đi ra, còn lật án được nữa.

Lương Ngọc cũng thấy tò mò, vì vậy bảo đồng nghiệp đi trước, sau đó bước lại ghé sát vào xe, hỏi: “Anh tìm tôi à?”

“Tất nhiên rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu, nói.

Lương Ngọc nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt kỳ quái, nói: “Anh tìm tôi làm gì? Chẳng phải vụ án của anh đã kết thúc rồi sao?”

Bạch Diệc Phi khẽ cười, nói: “Tất nhiên là đến cảm ơn cô rồi. Tôi có thể bình an ra khỏi đó đều nhờ vào cô”.

“Hả?”, sắc mặt cô ta cứng đờ, cô ta cũng không biết việc Bạch Diệc Phi thông qua mình để uy hiếp Lương Minh Nguyệt.

Bạch Diệc Phi cũng không nói nhiều: “Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm”.

Lương Ngọc ngẫm nghĩ chút rồi từ chối: “Tôi không đi, tôi cảm thấy tôi không giúp được gì cho anh mà anh nói muốn cảm ơn tôi, vì vậy tôi có lý do để nghi ngờ anh. Anh cố ý đến tìm tôi, biết đâu là có chủ ý khác?”

Thật ra, đúng là bị Lương Ngọc nói trúng rồi. Nhưng hình như cách hiểu của cô ta khác với Bạch Diệc Phi.

“Tôi thật sự muốn cảm ơn cô mà”, Bạch Diệc Phi nói rất nghiêm túc: “Hơn nữa, ăn bữa cơm thôi mà, có cần cảnh giác thế không?”

Lương Ngọc chớp mắt một cái rồi cảm thấy cũng đúng, vì thế mới lên xe.

Bạch Diệc Phi cũng không đưa cô ta đến nhà hàng sang trọng nào mà chỉ dừng lại ở quán ăn bình thường ven đường, sau đó gọi mấy món.

“Một cô gái mà làm cảnh sát ở đây, người nhà cô không phản đối sao?”, Bạch Diệc Phi nói rất ngẫu nhiên.

Lương Ngọc không để ý gì mà đáp: “Phản đối cái gì chứ? Tôi làm việc của tôi, liên quan gì đến họ?”

Bạch Diệc Phi ngưng lại chút rồi gật đầu, nói: “Cũng phải, vậy thì chắc bố cô yêu cô lắm, vì thế mới tôn trọng lựa chọn của cô chứ”.

Lương Ngọc ngẫm nghĩ chút, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Cũng bình thường”.

Bạch Diệc Phi nhìn Lương Ngọc, cảm thấy mặc dù Lương Minh Nguyệt và Lương Ngọc đã giảng hòa rồi nhưng vẫn còn khoảng cách. Bình thường thì không sao, nhưng cứ nhắc đến nhau là có vẻ không được vui lắm.

“Bố cô có về thăm cô không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lương Ngọc lắc đầu, nói: “Ông ấy mới ra viện không lâu mà, vẫn còn nhiều việc phải làm nên không có thời gian đến thăm tôi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, cũng coi như có được một số tin tức hữu ích nhưng nói chung cũng không nhiều lắm. Anh vẫn muốn biết thái độ của Lương Minh Nguyệt đối với chuyện này. Nhưng anh không dám hỏi nhiều mà cứ cúi đầu ăn cơm.

Lương Ngọc cảnh giác, nói: “Hình như anh rất có hứng thú với bố tôi? Anh quen ông ấy à?”

Bạch Diệc Phi cười gượng, nói: “Cũng không được coi là quen! Nhưng có duyên gặp mặt một lần, lần đó trên đường cao tốc ông ấy đột nhiên phát bệnh, là tôi cứu ông ấy”.

Lương Ngọc ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Hóa ra là anh à?”

Cô ta cũng biết chuyện này, trong lòng vẫn luôn cảm kích người qua đường cứu bố mình hôm đó. Chỉ là cô luôn không có cơ hội tìm ra được người đó, không ngờ lại là Bạch Diệc Phi.

Điều này khiến cô ta có cảm giác gần gũi hơn với Bạch Diệc Phi.

“Chỉ là tiện tay giúp người thôi”, Bạch Diệc Phi cười nói. Như này cũng coi như kéo gần khoảng cách rồi, sau này muốn nghe ngóng gì chắc cũng dễ hơn chút.

Ăn cơm xong, lúc định ra về thì Lương Ngọc đột nhiên kéo anh lại, nói: “Tối nay tôi có chuyện tìm anh, anh nhớ đợi tôi đấy”.

“Á?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, tự hỏi chuyện gì thế này? Nhưng chưa đợi anh nghĩ thông suốt thì Lương Ngọc đã đi vào trong cục cảnh sát.

Anh ngồi trong xe mà ngây người ra một lúc, không hiểu sao đột nhiên Lương Ngọc lại tìm mình có việc?

Bạch Diệc Phi cảm thấy mơ hồ, vì vậy bảo Trương Hoa Bân điều tra động thái của Lương Ngọc hai ngày gần đây, nhân tiện điều tra địa chỉ nhà của cô ta để đề phòng luôn.

Rất nhanh, Trương Hoa Bân gọi điện đến nói: “Không có gì khả nghi cả, cô ta ngày ngày chỉ ở nhà hoặc đi làm, chỉ có hai việc đó”.

“Được, tôi biết rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu, đặt điện thoại xuống nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, vì vậy chiều đi tìm Lương Ngọc thì anh dẫn theo cả Bạch Hổ.

Bạch Hổ đi theo sau Bạch Diệc Phi, hai người đeo cả tai nghe bluetooth để giữ trạng thái nói được với nhau.

“Có phải anh chuyện bé xé ra to không?”, Bạch Hổ không kìm được mà hỏi một câu.

Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Anh nghĩ nha, một cô gái không quen với anh lắm, hơn nữa còn là một cảnh sát, đột nhiên nói tìm anh, anh có thấy bình thường không?”

Bạch Hổ đáp: “Tôi không biết”, bởi vì anh ta chưa từng gặp chuyện như này bao giờ.

“Nói tóm lại, cẩn thận vẫn hơn”, Bạch Diệc Phi nghĩ như vậy. Tạm thời đám người nhà họ Tùng chưa động đến anh nhưng không có nghĩa là đám người Lương Minh Nguyệt không ngầm ra tay. Ngộ nhỡ Lương Minh Nguyệt mượn Lương Ngọc ngầm xử lý anh thì chẳng phải anh sẽ toi đời sao?

“Có lẽ là để ý đến anh rồi”.

“Anh nói cái shit gì vậy?”, Bạch Diệc Phi tức tối hét một câu: “Tôi là người có vợ rồi đấy”.



Lương Ngọc vẫn mặc đồng phục cảnh sát, sau khi tan làm, cô ta rất nhanh xuất hiện ở bên ngoài cục cảnh sát rồi nhìn xung quanh cho đến khi nhìn thấy xe của Bạch Diệc Phi lên trước.

“Anh đúng giờ thật đấy”, Lương Ngọc hồn nhiên ngồi lên vị trí ghế phụ trong xe, nói: “Đến nhà tôi đi”.

Bạch Diệc Phi ngưng lại chút, hỏi: “Trò gì đây?”

“Đi đến nhà tôi”, Lương Ngọc thản nhiên nói: “Chẳng phải buổi trưa đã nói rồi sao?”

Bạch Diệc Phi khắp mặt đều là dấu hỏi: “Chẳng phải buổi trưa nói là cô có việc muốn tìm tôi sao? Chứ đâu có nói là đến nhà cô”.

Lương Ngọc gật đầu, nói: “Chuyện tôi nói chính là đến nhà tôi đó, có vấn đề gì sao?”

“Chuyện này… Không ổn lắm?”, Bạch Diệc Phi cười khan một tiếng. Anh nghĩ lại câu nói ban nãy của Bạch Hổ, lúc này nghiêm túc nói với cô ta: “Tôi là người đã có vợ rồi”.

Lương Ngọc sầm mặt lại, nói: “Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi biết là anh có vợ rồi”.

“Vậy cô bảo tôi đến nhà cô làm gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.