Một Bước Lên Tiên

Chương 441



Bệnh viện Ngoạ Long được xây dựng ở một khu vực tương đối hẻo lánh, xung quanh hầu như chưa có khu trung tâm thương mại nào cho nên Bạch Diệc Phi phải lái xe chở Lưu Hiểu Anh đi một đoạn rất xa mới tìm được một quán ăn nhỏ. Đó là một quán ăn Hoa Hạ, bọn họ bước vào, gọi món và chờ đợi phục vụ bê món ăn lên.

Sau khi các món ăn đã lên hết thì Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh chỉ yên lặng ngồi ăn.

Đúng lúc này, có một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi đi ngang qua bên cạnh Bạch Diệc Phi, cô gái đó dừng lại trước mặt Bạch Diệc Phi vài giây, sau cùng hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ quặc bèn ngẩng đầu lên nhìn thì kinh ngạc nhận ra đây không phải là cô gái mà hôm trước muốn giết anh hay sao?

Lưu Hiểu Anh thấy vậy huơ tay trước mặt Bạch Diệc Phi nói: “Làm sao thế? Anh có muốn đổi người yêu khác thì hẳn là nên đến lượt tôi trước chứ?”

“Cô đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là gặp lại một người miễn cưỡng coi là có quen biết mà thôi”, giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt.

Lưu Hiểu Anh ngước mắt lên nhìn cô gái kia, bề ngoài cũng khá xinh đẹp chẳng qua là tuổi hơi nhỏ chút, có lẽ nhỏ hơn Bạch Diệc Phi tầm mười tuổi.

“Anh quen cô ta thế nào vậy?”, Lưu Hiểu Anh tò mò hỏi.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn cô ta: "Hôm bị trúng độc, cô ta chính là người đứng phía sau”.

“Cái gì?”, Lưu Hiểu Anh kinh ngạc thốt lên, bất giác nhìn qua vừa đúng lúc cô gái kia cũng nhìn lại, nhưng mà ánh mắt cô ta nhàn nhạt không có ý gì thừa thãi trong đó.

Lưu Hiểu Anh kéo tầm mắt về, thấp giọng hỏi: "Chuyện như thế nào vậy? Anh không đi điều tra xem sao à?”

"Chẳng có gì để tra cả”.

Bạch Diệc Phi cho rằng cô ta chẳng qua chỉ là một người si mê Tùng Vưu Duy mà thôi.

Lưu Hiểu Anh nói giọng không vui: "Anh bây giờ đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, người nào cũng cần phải điều tra rõ lai lịch, ngộ nhỡ lại là một nhân vật ghê gớm nào đó thì sao?”

“Một cô gái mười bảy mười tám tuổi thì có thể là nhân vật ghê gớm cỡ nào chứ?”, Bạch Diệc Phi không để tâm nói.

Biểu cảm của Lưu Hiểu Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, vì sao cô ta lại muốn giết anh? Anh trêu chọc vào cô ta lúc nào vậy?”

“Tùng Vưu Duy”, Bạch Diệc Phi chỉ nói ba chữ này, sau cũng không nói gì nữa.

Lưu Hiểu Anh nghe ba chữ này xong cũng đột nhiên hiểu ra vấn đề.

“Một cô gái đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời sao lại biến thành như vậy chứ?”, Lưu Hiểu Anh không kiềm được lẩm bẩm một câu.

Bạch Diệc Phi nhếch miệng cười, anh cũng muốn biết tại sao.

Hai người lại yên lặng tiếp tục ăn cơm, sau đó đột nhiên Bạch Diệc Phi lại nói: “Cô tìm người đi điều tra một chút cậu thanh niên tên Phùng Trác kia”.

“Biết rồi”, Lưu Hiểu Anh gật đầu, bản lĩnh của Phùng Trác hơn hẳn những người khác cho nên không thể không khiến người ta nghi ngờ về thân phận của cậu ta.

...

Sau khi ăn xong, Bạch Diệc Phi ra bãi đậu xe lấy xe, tình cờ lại nhìn thấy cô gái kia, cũng chính là Tùng Lệ Nhã.

Cùng lúc đó, bên cạnh Tùng Lệ Nhã có thêm vài tên vệ sĩ to cao.

Bạch Diệc Phi thấy vậy không khỏi nhớ lại, ngày hôm đó rõ ràng chỉ có một mình cô ta ở trong quán trà, bên cạnh không có một vệ sĩ nào cả mà bây giờ lại có hẳn mấy người, tại sao?

Theo lý mà nói, cho dù là bình thường thì bên cạnh cô ta hẳn nên có vài vệ sĩ mới đúng, nhưng mà trong tình huống ngày hôm đó lại chỉ có một mình cô ta, chẳng lẽ cô ta không sợ gặp nguy hiểm hay sao?

Nếu lúc đó mà anh thực sự muốn giết người vậy cô ta chắc chắn chỉ có nước chết.

Còn chưa kịp đợi Bạch Diệc Phi suy nghĩ thêm thì Tùng Lệ Nhã đã cho anh câu trả lời.

Hình như ở bên kia, Tùng Lệ Nhã đang mắng mấy tên vệ sĩ của mình, đám người đó giống như là mới vừa uống say xong, đứng còn không vững.

Bạch Diệc Phi tự hỏi: loại vệ sĩ như vậy còn thuê để làm cái gì?

Chỉ thấy Tùng Lệ Nhã giơ tay lên giáng mạnh xuống, có một tên đàn ông to con liền ngã ngồi trên mặt đất.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mắt chữ o mồm chữ a, nghệt mặt ra.

Một cái tát của cô gái mới khoảng mười bảy tuổi thì có thể khoẻ đến mức nào, tóm lại là chắc chắn không thể tát cho một người đàn ông to cao vạm vỡ đến mức ngã ngồi trên đất như vậy, điều này đã chứng minh bản lĩnh của cô ta không tầm thường.

Giờ thì có thể lý giải tại sao ngày hôm đó Tùng Lệ Nhã lại chỉ có một mình rồi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy may mắn là mình chưa có ý định giết cô ta, nếu không thì rất có khả năng ngày hôm đó người phải chết là anh.

Bạch Diệc Phi thấy cảnh này xong thì cũng không tiếp tục nhìn nữa, chỉ liếc mắt và ghi nhớ lại biển số chiếc xe mà cô ta đang dựa vào, Lưu Hiểu Anh nói đúng, anh nên điều tra một chút về cô gái này.



Hai ngày sau, Bạch Diệc Phi gặp Trường Tiễu ở trước cửa toà nhà của tập đoàn Hầu Tước.

“Bạch Diệc Phi”, Trường Tiễu chặn đường đi của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dừng lại khó hiểu nhìn đối phương: “Anh quen tôi à?”

“Tôi là Trường Tiễu”, Trường Tiễu tự giới thiệu bản thân.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cảnh giác hơn: “Anh tới đây làm gì?”

“Hẹn anh”, giọng Trường Tiễu nhàn nhạt trả lời.

Bạch Diệc Phi tỏ vẻ kinh hãi: “Không hẹn, tôi thích phụ nữ, hơn nữa tôi có vợ rồi”.

Sắc mặt của Trường Tiễu tức khắc sa sầm: “Mẹ kiếp nhà anh…”.

Bạch Diệc Phi chỉ nói đùa với anh ta mà thôi, tiếp sau đó nghiêm túc nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh, đừng đến tìm tôi nữa”.

Trường Tiễu thấy Bạch Diệc Phi định bỏ đi thì lập tức mở miệng nói: “Anh muốn bây giờ tôi sẽ đi thẳng đến công ty đá quý Phúc Thuỵ không?”

Bạch Diệc Phi lập tức dừng lại, quay người, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Trường Tiếu: “Anh dám!”