Một Bước Lên Tiên

Chương 445



Bạch Diệc Phi bị đạp ngã trên mặt đất, anh vuốt ngực một cái, Từ Lãng nói không sai, Trường Tiễu thiên về thi đấu thể lực, người thường không thể so được với thể lực của anh ta. May là một tháng này anh đã quen bị hành, trừ lúc bị Trường Tiễu đá trúng có hơi đau ở ngực ra thì các bộ phận khác trên người đều không có cảm giác gì.

Trường Tiễu nhìn thấy Bạch Diệc Phi đứng lên như không xảy ra chuyện gì thì lập tức nhíu mày.

Bạch Diệc Phi đứng lên không được bao lâu đã tiếp tục vọt tới, Trường Tiễu thấy thế thì không dám thả lỏng, hai người lại đánh nhau một lần nữa.

Một lúc sau Bạch Diệc Phi lại tiếp tục bay ra ngoài, đâm thẳng vào một bên thùng gỗ.

Bạch Diệc Phi tiếp tục đứng lên, anh lao tới chỗ Trường Tiễu.

Ánh mắt Trường Tiễu run lên, anh ta kinh ngạc trước khả năng chịu đòn của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng càng ra tay hung ác hơn.

Bạch Diệc Phi không thèm để ý, sau khi bị ngã mấy lần thì anh vẫn còn khỏe như vâm, mà chân anh cũng không nhàn rỗi, mỗi phát đá của anh đều không bình thường, nhưng mà chưa đá trúng Trường Tiễu lần nào.

Sau mấy hiệp Trường Tiễu đã có chút đuối sức, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn còn rất hăng.

Đây chính là ưu thế của Bạch Diệc Phi, anh rất có khả năng chịu đòn, sức bền dẻo dai, thể lực đầy đủ. Về cuối ai thua ai thắng vẫn chưa nói trước được.

Trường Tiễu cũng phát hiện ra điểm này, anh ta bắt đầu sốt ruột, không còn có bộ dạng thong dong như khi mới bắt đầu nữa.

Bạch Diệc Phi cũng lợi dụng điểm này để đợi Trường Tiễu lộ ra sơ hở, anh nâng chân lên đá bay Trường Tiễu.

Trường Tiễu rơi ầm xuống mặt đất.

“Anh Trường Tiễu!”, Tùng Lệ Nhã lo lắng kêu lên, cô ta muốn đi qua bên đó.

Trường Tiễu lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đừng tới đây!”

Tùng Lệ Nhã đứng yên tại chỗ, trong lòng tràn đầy lửa giận.

Trường Tiễu chính là chồng sắp cưới của cô ta, cô ta chính mắt nhìn thấy Trường Tiễu bị đánh thành bộ dạng này nên trong lòng ngày càng hận Bạch Diệc Phi, cô ta cũng không thèm để ý mà xông lên lao về phía Bạch Diệc Phi.

Dường như hành động của Tùng Lệ Nhã cũng đã nằm trong dự đoán của Bạch Diệc Phi, cho nên khi Tùng Lệ Nhã xông tới thì anh đã nhanh chóng phản ứng lại, nghiêng người tránh được.

Tùng Lệ Nhã cũng đã từng trải qua huấn luyện, trên người cũng có chút võ nghệ, sau mấy đợt đánh qua lại Bạch Diệc Phi suýt nữa đã bị Tùng Lệ Nhã đánh trúng, may là anh phản ứng nhanh chóng nên đã tránh được.

Mà Trường Tiễu cũng đã đứng lên, anh ta hô lớn: “Lệ Nhã, mau dừng lại!”

Bây giờ Tùng Lệ Nhã sẽ không nghe lời Trường Tiễu, lúc này cô ta chỉ chú ý tới Bạch Diệc Phi trước mặt, cô ta không chỉ báo thù cho anh trai, mà còn muốn dạy dỗ Bạch Diệc Phi một trận thay cho Trường Tiễu!

Sau mấy lần phải trốn tránh thì Bạch Diệc Phi rốt cuộc cũng ra tay, anh không có sử dụng bất kì kỹ năng gì mà chỉ dùng lòng bàn tay cản lại những đòn tấn công của Tùng Lệ Nhã. Anh giơ chân lên quét qua Tùng Lệ Nhã, sau đó nhanh chóng lùi lại, cũng không ra tay nữa.

Dù sao Tùng Lệ Nhã cũng là con gái, cho nên Bạch Diệc Phi đã cố ý nương tay.

Trường Tiễu lập tức đi qua đỡ Tùng Lệ Nhã dậy, sau khi Tùng Lệ Nhã đứng lên thì cô ta định tiếp tục xông lên, nhưng đã bị Trường Tiễu kéo lại: “Lệ Nhã!”

“Anh Trường Tiễu!”, hốc mắt của Tùng Lệ Nhã ửng đỏ.

Trường Tiễn lắc đầu: “Đây là cuộc chiến giữa anh và anh ta, thế nên không ai được nhúng tay vào, bọn anh cũng đã ký vào giấy sinh tử, sống hay chết không liên quan gì đến em".

Hốc mắt của Tùng Lệ Nhã càng đỏ: “Nhưng mà...”

Trường Tiễu nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Tùng Lệ Nhã cắn môi, cô ta trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó mới lui sang một bên.

Trường Tiễu nói với Bạch Diệc Phi: “Vừa rồi Lệ Nhã xúc động nên đã phạm quy, tôi tự nguyện để anh đánh ba chiêu".

“Cái gì?”, Tùng Lệ Nhã trừng mắt: “Anh Trường Tiễu!”

Hiện giờ cơ hội thắng của Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đang là năm năm, nếu như Trường Tiễu nhường cho Bạch Diệc Phi ba chiêu thì không biết chừng Trường Tiễu sẽ bị thương, mà nặng hơn nữa còn có thể mất mạng!

Tùng Lệ Nhã cắn môi, cô ta muốn khóc lên, trong lòng vô cùng tự trách, cô ta biết rõ Trường Tiễu là người vô cùng có quy củ vậy vẫn không nhịn được phạm quy, vì thế mới khiến Trường Tiễu rơi vào trong nguy hiểm.

Bạch Diệc Phi có hơi ngạc nhiên, không ngờ Trường Tiễu là người có quy củ như vậy, trong hoàn cảnh sinh tử lại bằng lòng để anh đánh ba chiêu, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Không chỉ có như thế, Bạch Diệc Phi còn cảm thấy nếu như không phải vì Tùng Vưu Duy, thì có lẽ bọn họ còn có thể trở thành bạn bè của nhau nữa.

Lúc này Bạch Diệc Phi nghĩ đến Lâm Cuồng của nhà họ Lâm.

Lâm Cuồng là một người thành thật, nhưng dù sao cũng là người của bốn gia tộc lớn nên đôi khi không thể hoàn toàn tuân thủ quy tắc được.

“Nói thật tôi đánh giá anh rất cao", Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Trường Tiễu trả lời: “Tôi cũng vậy".

Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Đó là vinh hạnh của tôi?”

Trường Tiễu hừ nhẹ một tiếng, anh ta không muốn nói thêm nữa: “Bớt nói nhảm đi, tiếp tục!”

Bạch Diệc Phi hiện giờ đã giảm bớt sát khí, anh không còn ý định muốn trừ khử đối phương nữa, ngược lại anh nhìn về phía Tùng Lệ Nhã rồi thản nhiên nói: “Tôi thấy để đề phòng sự cố thì cần phải có người quan sát vợ chưa cưới của anh".

“Có ý gì?”, Trường Tiễu nhíu mày.

Bạch Diệc Phi vỗ tay một cái, Bạch Hổ và Từ Lãng từ hai bên cổng đi đến.

Trường Tiễu và Tùng Lệ Nhã nhìn thấy bọn họ thì thay đổi sắc mặt, nếu như chỉ có một mình Bạch Diệc Phi thì bọn họ sẽ không sợ, nhưng thêm Bạch Hổ và Từ Lãng nữa thì bọn họ sẽ không có phần thắng nào.

Giọng nói của Trường Tiễu lạnh lùng: “Anh không giữ lời hứa!”

Bạch Diệc Phi nghe xong thì hơi nở nụ cười: “Không phải anh cũng mang theo vợ chưa cưới sao? Hiện giờ tôi mang theo bạn bè tốt thì cũng không tính là quá đáng chứ?”

Nhất thời Trường Tiễu bị nghẹn lời, không thể phản bác.

Tùng Lệ Nhã cảnh giác quan sát Bạch Hổ và Từ Lãng, cô ta rất sợ bọn họ đột nhiên ra tay.

“Yên tâm đi, tôi chỉ bảo bọn họ đi ra mà thôi, dù sao người của anh cũng xuất hiện rồi, người bên tôi cũng không cần trốn ngoài cửa quan sát làm gì, đúng không?”

“Đươc thôi, dưới sự chứng kiến của cả hai bên, chúng ta mau bắt đầu đi!”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Lần này thật sự là một sống một còn".

Trường Tiễu hừ lạnh một tiếng: “Vẫn là câu nói vừa rồi, tôi là người đã phạm quy, để cho anh đánh ba chiêu”.

“Không cần”, Bạch Diệc Phi căn bản không thèm để ý những thứ này, cho dù nó có thể mang lại cho anh phần thắng cực lớn.

Trương Tiễu nhíu mày, anh ta còn muốn nói tiếp thì Bạch Diệc Phi đã nhanh chóng lao tới...

Trương Tiễu phản ứng trong vô thức, anh ta nhanh chóng né người.

Nhưng khi hai người vừa mới đánh nhau thì bỗng vang lên một tiếng nổ.

“Uỳnh!”

Tiếp theo là một đợt chấn động nhẹ giống như trận động đất, nhưng lại không phải.

Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức hô lớn một tiếng: “Chạy mau! Đó là bom!”

Bạch Hổ và Từ Lãng hô xong đã nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Bạch Diệc Phi cũng kịp phản ứng xông ra ngoài.

Trường Tiễu nghe thấy thế thì nhìn về phía Tùng Lệ Nhã, Tùng Lệ Nhã đứng ở bên cạnh thùng gỗ, cách chỗ anh ta hơi xa, mà phía sau Tùng Lệ Nhã còn có hai thùng gỗ chồng lên nhau.

Bởi vì vụ nổ vừa rồi nên thùng gỗ đã lung lay sắp đổ.

“Lệ Nhã!”, Trường Tiễu nhìn thấy thùng gỗ sắp đổ xuống thì lập tức chạy vọt tới đỡ thùng gỗ, anh ta nói với Tùng Lệ Nhã đang đứng đó sợ hãi: “Chạy mau!”

Tùng Lệ Nhã đột nhiên hoàn hồn, sau khi nhìn thấy Trường Tiễu thì thầm giật mình, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Trường Tiễu ngắt lời: “Chạy mau! Nếu không chạy thì không kịp đâu!”

“Em ra ngoài đi!”

Tùng Lệ Nhã nghe được câu cuối cùng thì hốc mắt đỏ ửng, cuối cùng đành cắn răng chạy ra ngoài.

Bạch Diệc Phi chạy tới cổng thì nhìn thấy Trường Tiễu đang một mình đỡ lấy hai thùng gỗ, hơn nữa bom còn đang nổ ầm ầm, lúc này anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những quả bom bắt đầu nổ từ trong nhà máy ra, nó nổ theo thứ tự từ trong ra ngoài, còn khoảng hơn trăm mét nữa thì bom sẽ nổ tới chỗ Trường Tiễu.

Bạch Diệc Phải thấy thế thì không suy nghĩ mà trực tiếp quay trở lại, anh vọt lên đá một cái vào thùng gỗ, trọng tâm của thùng gỗ chếch sang chỗ khác rồi rơi xuống.

“Đi mau!”

Sau khi Bạch Diệc Phi hô lên thì anh và Trường Tiễu cùng nhau chạy ra ngoài.

Nhưng chuyện vừa rồi mất khá nhiều thời gian, hai người còn chưa chạy đến cổng thì sau lưng đã vang lên tiếng bom nổ.

“Bùm!”

“Bùm!”