Một Bước Lên Tiên

Chương 516



Bảo vệ bao vây xung quanh hai người hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạch Diệc Phi nhìn bảo vệ một chút, tay anh vẫn đang giữ chặt "Trần Hạo", nét mặt tràn ngập vẻ nghiêm trọng: "Trên người hắn ta có bom".

"Cái gì?"

Đám bảo vệ biến sắc, bọn họ đồng thời lui về phía sau mấy bước.

"Trần Hạo" cười to, vẻ mặt dữ tợn: "Sợ rồi chứ hả? Không muốn chết thì mau thả tao ra, bằng không chúng ta sẽ mạng đổi mạng!"

Đám bảo vệ lui về phía sau lần nữa: "Mau đi thông báo cho chủ tịch!"

Gặp chuyện như thế này thì đám bảo vệ này không thể tự xử lý được, bọn họ chỉ có thể thông báo cho người phía trên, như thế may ra mới còn cơ hội giải quyết.

Bạch Diệc Phi khống chế "Trần Hạo", chỉ cần không để cho hắn ta thoát ra thì thuốc nổ sẽ không bị kích hoạt, bọn họ còn có cơ hội lấy thuốc nổ xuống.

Một lát sau bảo vệ đã dẫn theo một đám người đến.

Đi đầu là chủ tịch, phía sau là đám Diệp Hoan, Liễu Chiêu Phong. Lý Tuyết cũng ở trong đó, lúc cô thấy Bạch Diệc Phi đang khống chế "Trần Hạo" thì lập tức bối rối.

"Chồng à!", Lý Tuyết muốn xông tới, nhưng lại bị bảo vệ kéo lại.

"Cô gái, nguy hiểm lắm, đừng lại gần!"

Lý Tuyết giùng giằng: "Buông tôi ra!"

"Đó là chồng tôi!", Lý Tuyết kêu lên, cô muốn đi lại đó.

Hứa Xương đi tới nói với Lý Tuyết: "Cô Lý, tình huống nguy cấp, không nên manh động".

Lúc này Trần Hạo thật đi tới: "Chị dâu, anh!"

"Mẹ kiếp!"

Mọi người đương nhiên biết được Trần Hạo đang bị Bạch Diệc Phi khống chế là giả, nhưng khi nhìn thấy Trần Hạo thật thì vẫn khiếp sợ không thôi.

"Hai người này giống nhau như đúc!"

"Mẹ kiếp, đây là tình huống gì vậy?"

"Hai người này như sinh đôi vậy?"

Trong lúc nhất thời mọi người đều bị hai Trần Hạo thu hút chú ý, ngược lại không hề để ý đến chuyện thuốc nổ.

Lý Tuyết cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại, Trần Hạo bị Bạch Diệc Phi khống chế là giả, người ở bên cạnh bọn họ mới là thật.

"Chồng...", Lý Tuyết càng lo lắng cho Bạch Diệc Phi, anh ở gần Trần Hạo như vậy, nhỡ Trần Hạo giả nhân lúc Bạch Diệc Phi không chú ý kích hoạt thuốc nổ, vậy Bạch Diệc Phi…

Bạch Diệc Phi biết Lý Tuyết lo lắng cho mình, nhưng anh cũng không có cách nào, vì không để cho thuốc nổ kích hoạt nên anh chỉ có thể khống chế Trần Hạo giả.

Hứa Xương thấy vậy cau mày hỏi: "Có ai biết về thuốc nổ không? Có thể gỡ được không?"

Dứt lời mọi người rối rít lắc đầu, mọi người đều là giám đốc và thư ký của các doanh nghiệp, làm sao có thể biết về thuốc nổ được? Bọn họ chưa từng thấy qua thuốc nổ, hôm nay mới là lần đầu tiên!

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời Hứa Xương nói thì định mở miệng, nhưng Trần Hạo giả đang bị anh khống chế bỗng cười to: "Một đám vô dụng! Muốn bắt tao hả? Đây chính là giá khi chúng mày bắt tao!"

"Tao khuyên chúng mày tốt nhất nên thả tao ra, như thế tao còn có thể cân nhắc bỏ qua cho chúng mày, nếu không chúng ta cùng chết với nhau!"

"Bố mày không sợ chết! Nhưng chúng mày..."

"Một đám tham sống sợ chết nhát gan! Ha ha..."

Mọi người nghe thấy vậy thì vẻ mặt đều trở nên khó coi, điều hắn ta nói đúng là thật, nhưng bị nói thẳng mặt như thế vẫn khiến bọn họ tức giận.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không nhịn được nữa, nhân lúc Trần Hạo giả còn muốn mở miệng thì anh đã nhanh chóng đánh hắn ta một cái, Trần Hạo giả lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sau khi thấy hắn ta ngất đi thì Hứa Xương thở phào nhẹ nhõm: "Hắn ta chưa kích hoạt chứ?"

"Chưa", Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Nhưng phải giải quyết, nếu không..."

Không cần nhiều lời cũng biết là ý gì.

Hứa Xương rất phiền não: "Không có người nào biết cả, không thể tùy tiện ra tay, việc này..."

Bạch Diệc Phi đề nghị: "Cứ ném thẳng xuống biển".

Anh không quan tâm đến sống chết của người này, dù sao hắn ta cũng đáng chết.

Sau khi Bạch Diệc Phi nói xong thì đi tới bên cạnh đám người Lý Tuyết, Bạch Hổ, Từ Lãng.

Hứa Xương nghe thấy Bạch Diệc Phi nói thế thì nhìn sang, anh ta cũng không kinh ngạc lắm, nhưng vẫn nói: "Chuyện này sợ rằng không ổn?"

Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Vậy anh giữ lại đi, sau đó chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc thuyền".

"Gì cơ…", lúc đầu Hứa Xương chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi nghe hết câu thì đã hiểu ý của Bạch Diệc Phi. Nếu như anh ta không muốn ném Trần Hạo giả xuống biển thì phải chuẩn bị thuyền cứu hộ cho bọn họ rời đi. Như vậy khi chờ tên này tỉnh dậy bọn họ cũng không phải chịu nguy hiểm.

Những người khác thấy vậy thì đều nhìn về phía Hứa Xương.

"Tuy là một mạng người thật, nhưng chúng ta ở đây cũng có mấy trăm người lận!"

"Đúng vậy, đổi một mạng của tên đó với mấy trăm mạng người thì không thua thiệt đâu!"

"Hơn nữa thuốc nổ này là của hắn ta, hắn ta tự mình tìm chỗ chết, đừng trách chúng ta!"

Mọi người ông một câu tôi một câu, rõ ràng không ai muốn chết cả, bọn họ muốn Hứa Xương ném người xuống.

Hứa Xương đảo mắt nhìn mọi người một cái, anh ta hiểu ý của những người này, bọn họ cũng là vì bảo vệ tính mạng mà thôi, cuối cùng anh ta hừ lạnh một tiếng: "Ném người này xuống!"

Bảo vệ thấy vậy thì lập tức đi tới nhấc Trần Hạo giả lên, đặt ở lan can, sau đó đẩy xuống.

"Bõm!"

Trần Hạo giả rơi xuống biển, không thấy tung tích.

Lúc này cuối cùng cũng vượt qua nguy hiểm.

Thấy không còn nguy hiểm nữa nên mọi người lại trở về đại sảnh, tiếp tục vòng tranh cử thứ nhất.

Còn Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết dẫn theo mấy người Bạch Hổ đi tìm Chu Khúc Nhi.

Chu Khúc Nhi đang ở trong khoang nghỉ ngơi.

Trần Hạo đi phía trước, thấy Từ Văn đang nằm dưới đất thì lập tức bị dọa sợ hết hồn: "Mẹ kiếp!"

Từ Lãng tiến lên dùng hai chân đá Từ Văn qua một bên, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Ném xuống!"

"Vâng".

Từ Lãng cúi xuống khiêng người lên, sau đó đi ra ngoài khoang thuyền.

Trần Hạo mở cửa khoang nghỉ ngơi ra.

Trong khoang nghỉ ngơi tối mịt, Chu Khúc Nhi bị dây thừng to bằng ngón cái trói lại, lúc này cô ta đang hôn mê, không biết mình đã được cứu.

"Khúc Nhi!", Lý Tuyết bước tới, sau đó Trần Hạo đỡ Chu Khúc Nhi đang ngã dưới đất lên.

May không có gì đáng lo ngại.

Sau khi đi ra Bạch Diệc Phi không đi theo Trần Hạo mà kéo Lý Tuyết trở lại đại sảnh.



Cuộc tranh cử vẫn tiếp tục.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không khỏi cười nhạt, những người này đúng là bạo gan, xảy ra chuyện như vậy mà không điều tra kỹ càng, vẫn tiếp tục bắt đầu tranh cử...

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, đến giờ nghỉ trưa mọi người đều đi tới phòng ăn.