Một Bước Lên Tiên

Chương 521: Người Phụ Nữ Rơi Xuống Biển



Bạch Diệc Phi ngượng ngùng sờ chóp mũi sau đó quay đầu tiếp tục xem người khác phát biểu.

Bởi vì số lượng người đã ít hơn nhiều nên vòng tranh cử hôm nay kết thúc sớm hơn so với ngày hôm qua.

Đợi đến sau khi ứng cử viên cuối cùng kết thúc bài phát biểu, Hứa Xương đứng dậy nhận micro nói: “Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu, sau khi bỏ phiếu chúng tôi sẽ tiến hành kiểm phiếu và thống kê, sau nửa tiếng sẽ có kết quả”.

Nói xong, mọi người bắt đầu tiến hành bỏ phiếu.

Thực ra việc bỏ phiếu rất đơn giản, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh cho nên chỉ cần nhớ số hiệu mà bên Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cấp cho người được bỏ phiếu, sau đó nhập số này vào máy bỏ phiếu là được, phần còn lại chính là việc kiểm kê số phiếu được bầu chọn.

Nửa tiếng thời gian trôi qua rất nhanh, kết quả cũng đã có.

Không ngoài dự đoán, Diệp Hoan đứng thứ nhất với hơn một trăm năm mươi phiếu bầu.

Bạch Diệc Phi đứng thứ hai với một trăm lẻ năm phiếu.

Người khiến cho mọi người bất ngờ nhất chính là Lý Tuyết, cô lại có hơn năm mươi phiếu bầu.

Còn về những người khác thì chỉ nhận được số phiếu bầu rải rác không có gì đáng phải lo lắng.

Đợi sau khi kết quả được tuyên bố, Hứa Xương lại nói: “Vòng tranh cứ thứ hai kết thúc tại đây, vòng ba sẽ được tiếp tục diễn ra vào ngày mai”.

“Tối nay, để mọi người được nghỉ ngơi thư giãn, tại sảnh chính sẽ chuẩn bị một vài chương trình giải trí, hy vọng mọi người nhiệt tình tham gia”.

Lời nói vừa xong thì có nhân viên bảo vệ hốt hoảng xông vào kêu ầm lên: “Không xong rồi, có người rơi xuống nước rồi!”

Nghe thấy tiếng kêu này, mọi người lần lượt đứng bật dậy, có người thì hiếu kỳ, có người thì kinh hoàng, có người thì sợ hãi.

Bất kể là cảm xúc gì, tất cả mọi người đều ra khỏi sảnh chính đi lên boong tàu.

Trên mặt biển mênh mông không thấy bến bờ, có một chiếc du thuyền năm sao khổng lồ nhưng so sánh với đại dương này thì con thuyền cũng chỉ như một chiếc lá mà thôi, mà cách không xa chỗ con thuyền còn có một bóng người nhỏ bé.

Là bóng của một người phụ nữ, bóng dáng này so sánh với con thuyền vốn đã trở nên vô cùng nhỏ bé, càng không thể sánh được với đại dương mênh mông này.

“Là một người phụ nữ! Cô ta làm sao mà lại rơi xuống vậy?”

“Hình như là bị gió thổi bay xuống!”

“Không phải còn có lan can tàu chắn lại à? Gió mà cũng thổi bay được cả người xuống biển?”

“Anh bị ngu à, chắc chắn là cô ta không đứng vững nên mới bị rơi xuống nước chứ!”

Mọi người thảo luận sôi nổi nhưng không ai có ý định đi cứu người.

Do khoảng cách khá xa, mọi người không nhìn ra người bị rơi xuống biển là ai cho nên đều chỉ đứng đó nhìn.

Bạch Diệc Phi cũng đang đứng nhìn, lại liếc mắt nhìn sang Lý Tuyết bên cạnh mình, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

“Không đúng, Khúc Nhi đâu?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ đến Chu Khúc Nhi, cả ngày hôm nay chưa trông thấy Chu Khúc Nhi.

Lý Tuyết ngẩn ra, sắc mặt cũng thay đổi: “Cậu ấy nói là cậu ấy không được khoẻ nên nghỉ ngơi suốt trong phòng”.

“Đi xem xem cô ấy có còn trong phòng hay không”, sắc mặt Bạch Diệc Phi nghiêm túc, quay ra nói với Trần Hạo.

Trần Hạo lập tức quay người chạy về khu phòng nghỉ.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đã nghiêm trọng hơn rất nhiều, bọn họ đang lo sợ Chu Khúc Nhi không cẩn thận ngã xuống biển.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một người xông ra.

“Tõm” một tiếng nhảy thẳng xuống biển.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người đứng đó sợ chết khiếp.

“Ôi mẹ kiếp! Cứ thể nhảy thẳng xuống luôn rồi!”

“Mẹ ơi, đây không phải là bể bơi đâu!”

“Anh ta không sợ chết à?”

Đây là biển, là đại dương thực sự, hơn nữa vị trí của bọn họ còn cách bờ biển rất xa, hầu như không có cơ hội để nhận được cứu viện.

Không nghi ngờ, người này quả là cực kỳ dũng cảm.

Khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy rõ người nhảy xuống biển thì cực kỳ ngạc nhiên: “Tần Sơn!”

Lý Tuyết cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ được lại là Tần Sơn.

Giờ khắc này, Bạch Diệc Phi có một dự cảm không lành, cho dù đối phương là Tần Sơn, nhưng kiểu không chút do dự nào nhảy xuống nước cứu người như vậy khiến cho anh bất giác nghĩ đến người phụ nữ bị rơi xuống biển chính là Chu Khúc Nhi.

Lý Tuyết dường như cũng nghĩ đến những điều này nên sắc mặt càng trở nên khó coi.

Đúng vào lúc này, phía sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc: “Làm sao thế? Sao mà đứng vây hết lại ở đây thế?”

“Khúc Nhi?”

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đồng thời quay người, sau khi nhìn thấy là Chu Khúc Nhi thì cả hai đã lập tức thở phào.

Nói như vậy, người bên dưới biển không phải là Chu Khúc Nhi, vậy Tần Sơn nhảy xuống…

Cũng không đúng, Tần Sơn cũng không quen Chu Khúc Nhi, hoặc có lẽ là anh ta tốt bụng muốn cứu người?

Lý Tuyết kéo tay Chu Khúc Nhi, nhường cho cô một chỗ đứng rồi lo lắng nói: “Có người rơi xuống nước, bọn mình đều không thấy cậu đâu cả cứ nghĩ là cậu, mình sợ chết khiếp, may mà không phải cậu”.

Chu Khúc Nhi nghe vậy thì bám vào lan can: “Yên tâm, mình còn lâu mới bất cẩn như vậy!”

Lúc này Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Lúc nãy Tuyết Nhi nói cô đang nghỉ ngơi? Không nhìn thấy Trần Hạo à?”

“Không thấy?”, Chu Khúc Nhi lắc đầu.

Bạch Diệc Phi bảo Trần Hạo đi không lâu thì Chu Khúc Nhi đã đến rồi, nói như vậy tức là hai người họ không hề gặp nhau, cũng tức là Chu Khúc Nhi không hề nghỉ ngơi ở trong phòng.

Chu Khúc Nhi hơi khựng lại, sa sầm mặt trả lời: “Phùng Tiên Tiên gọi tôi đến phòng của cô ta”.

Lời vừa dứt, ánh mắt Bạch Diệc Phi hơi loé lên liếc mắt nhìn Chu Khúc Nhi một cái sau đó lại cụp mắt xuống hỏi: “Cô ta không làm khó cô cái gì chứ?”

“Không có”.

“Vậy thì tốt”.

Chu Khúc Nhi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Diệc Phi nhưng không nhìn ra cái gì cả chỉ đành nhìn về phía mặt biển: “Vậy ai đi cứu người rồi? Ý, anh ta…”.

“Là Tần Sơn”, Lý Tuyết trả lời.

Chu Khúc Nhi ồ một tiếng, nghĩ đến ngày hôm qua suýt chút nữa đã bị Tần Sơn giở trò khiếm nhã thì sắc mặt liền trở nên khó coi.

Ở bên kia, Hứa Xương nhìn thấy Tần Sơn nhảy xuống cứu người bèn lập tức dặn dò: “Mau, mau thả thuyền cứu hộ xuống”.

Trên đại dương không có bờ để lên, Tần Sơn cứu người cũng không có tác dụng gì, bắt buộc phải sử dụng thuyền cứu hộ mới vớt được người lên.



Tần Sơn sau khi nhảy xuống biển thì nhanh chóng bơi về phía bóng người đang giãy dụa.

Tần Sơn bơi đến càng gần, người phụ nữ kia giãy dụa càng yếu dần, đến khi Tần Sơn bơi đến trước mặt thì cô ta hoàn toàn không còn giãy dụa nữa.

Tần Sơn vội vàng vớt người phụ nữ kia kéo vào trong lòng mình để cô ta dựa lên trên người mình sau đó còn nói một câu: “Cố gắng lên”.

Sau đó lời vừa dứt, người phụ nữ vốn dĩ đang nhắm mắt như hôn mê đột nhiên có động tác.

Chỉ thấy đôi tay trắng nõn bên dưới mặt nước đang cầm một con dao nhỏ đâm mạnh vào phần bụng dưới của Tần Sơn, mà chủ nhân của con dao cũng mở bừng mắt ra, trong ánh mắt mang theo sự độc ác.

“Con mẹ nó!”

Tần Sơn không hề nghĩ rằng một người phụ nữ đã rơi xuống nước rồi mà còn có thể làm ra hành động như vậy, anh ta hầu như không hề phòng bị.

Trong phút chốc, máu tươi tràn ra nhiễm đỏ nước biển xung quanh.

Tần Sơn lập tức đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra, sau khi nhìn thấy gương mặt cô ta thì phát hiện đó là một người phụ nữ đẹp nhưng đáng tiếc, không quen!

Người phụ nữ đã không còn giãy dụa như lúc nãy nữa mà đang nổi trên mặt nước, trên mặt nở nụ cười vặn vẹo nhìn về phía Tần Sơn, nhưng đúng vào lúc cô ta nhìn rõ gương mặt của anh ta thì ngây ra: “Anh là ai?”

Tần Sơn ôm vết thương trên bụng, đẩy đầu lưỡi sang bên má cười gian nói: “Người đẹp à, cô thật không phúc hậu!”

Người phụ nữ thấy vậy thì biết mình đã giết nhầm mục tiêu, tức khắc đanh mặt lại, để tránh ngộ nhỡ xảy ra việc ngoài ý muốn, người đàn ông này không thể sống!

Rất nhanh, người phụ nữ bơi sang chỗ Tần Sơn, ý đồ đâm thêm một dao nữa để tiễn anh ta về tây thiên.

Tần Sơn thấy vậy thì ánh mắt trầm xuống, anh ta thực sự đã bực mình: “Con mẹ nó! Còn đến nữa à! Tưởng ông đây dễ ăn hiếp à?”

Lời vừa dứt, Tần Sơn ngửa người về phía sau, giơ chân đạp trúng người phụ nữ đang bơi đến.

“A!”

Người phụ nữ hét thảm sau đó bị Tần Sơn đá cho văng ra xa, lại thêm lúc nãy giãy dụa mất khá nhiều sức nên bây giờ không còn sức để nổi lên nữa, cơ thể cô ta dần dần chìm xuống đáy biển.

Tần Sơn thấy vậy thì cười nham hiểm, bơi qua rồi lại cho cô ta thêm một đạp nữa khiến người phụ nữ kia chìm xuống nhanh hơn.

Bởi vì người phụ nữ đã uống mấy ngụm nước biển nên bị sặc, hai mắt trợn trừng, cảm giác sợ hãi của sự chết chóc khiến cô ta không ngừng giãy dụa, đáng tiếc cô ta đã không còn nhiều sức lực nữa rồi.

Lúc này, con thuyền cứu hộ cũng bơi đến, bên trên có bốn năm người.

Tần Sơn thấy vậy thì tưởng là mình được cứu ai ngờ sau khi trông thấy sắc mặt của bọn họ thì đột nhiên hiểu ra: “Con mẹ nó! Bọn chúng là cùng một bọn với nhau!”

Rất nhanh, thuyền cứu hộ đã bơi đến trước mặt Tần Sơn.