Một Bước Lên Tiên

Chương 547: Say Rượu



Nhưng nói xong lời này thì Lưu Hiểu Anh lại trầm mặc, cô ta cúi đầu tự mình uống rượu giải sầu.

Lý Tuyết trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cuối cùng cô vẫn cầm ly rượu lên cụng ly với anh, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Sau khi buông ly rượu xuống thì Lý Tuyết lại muốn khuyên Bạch Diệc Phi không nên uống nữa. Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì cô và Bạch Diệc Phi đã lần lượt bị mọi người chen vào mời rượu.

Dần dần hai người bị tách ra, hoàn toàn không có thời gian trò chuyện.

...

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Vương Giai ngồi trên sô pha đau đớn kêu lên: "Ôi mẹ ơi..."

Hạ Côn cũng ở trong đó, hắn ta nằm trên sô pha đau đến mức chỉ có thể nghẹn ngào, sắc mặt cũng trở nên vặn vẹo.

Thư ký xinh đẹp đang lau mồ hôi cho Vương Giai.

Hạ Côn cắn răng nói: "Giám đốc Vương, chuyện này có vẻ không đúng!"

"Không phải Bạch Diệc Phi không còn gì nữa sao? Tại sao lại có nhiều người ở đấy như thế? Hơn nữa những người đó đều đi mời rượu! Hôm nay có ông lớn nào tới sao?"

"Cũng không đúng! Ở thành phố Thiên Bắc thì tập đoàn Hầu Tước là lớn nhất rồi, làm gì còn có tập đoàn nào hơn nữa?"

Bây giờ trong lòng Vương Giai vẫn còn sợ hãi: "Mẹ nó, làm sao mà tôi biết được".

Hạ Côn không cam lòng: "Vậy thì tôi cũng không thể bị đánh mà không rõ nguyên do chứ? Bạch Diệc Phi dựa vào đâu mà đánh tôi?"

Vương Giai hít thở sâu nhiều lần mới có thể bình tĩnh lại đôi chút, sau đó gã sờ nắn gương mặt cô thư ký: "Đưa điện thoại đây, tôi muốn gọi điện cho anh Liễu".

Thư ký nhanh chóng lấy điện thoại trên bàn làm việc đưa cho Vương Giai.

Vương Giai gọi điện cho Liễu Chiêu Phong, nói sơ qua về mọi chuyện.

Nghe Vương Giai nói xong thì Liễu Chiêu Phong tức giận đến suýt ném điện thoại: "Mẹ kiếp, mấy người bị điên à? Tự nhiên đi tìm Bạch Diệc Phi gây chuyện làm gì?"

"Còn nghèo rớt mồng tơi nữa, hắn ta mà nghèo rớt mồng tơi thì ai mới là giàu?"

"Có biết lúc trên thuyền hắn ta còn tiêu hơn năm tỷ chỉ để mua một tấm thẻ thăng cấp vô dụng không? Có giỏi thì đi tiêu năm tỷ cho ông đây xem thử nào!"

"Nhớ kỹ cho tôi, bây giờ Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh, Lý Tuyết vợ hắn ta là chủ tịch liên minh doanh nghiệp thành phố Bắc Hải!"

"Muốn chết thì đừng có kéo theo ông đây!"

Vương Giai bị Liễu Chiêu Phong mắng đến sững sờ.

Bạch Diệc Phi tiêu năm tỷ để mua một tấm thẻ thăng cấp?

Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh?

Lý Tuyết là chủ tịch liên minh doanh nghiệp thành phố Bắc Hải?

Hết tin này đến tin khác đồng loạt kéo đến khiến Vương Giai hoảng sợ không thốt lên lời.

Liễu Chiêu Phong cũng đang tức giận, trong điện thoại vang lên tiếng hít thở dồn dập của gã, trong lòng gã đang lôi cả tổ tông Vương Giai ra mắng.

Một lúc lâu sau Vương Giai mới kịp phản ứng, mồ hôi gã liên tục tuôn ra. Rốt cuộc ở trên thuyền đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi chuyện lại đảo lộn hết lên thế này?

"Vậy... anh Liễu, chúng tôi phải làm sao bây giờ?", Vương Giai nuốt nước miếng hỏi.

Liễu Chiêu Phong nghe thấy lời này thì càng thêm tức giận, gã hét lớn: "Con mẹ nó, ai thèm quan tâm anh phải làm sao chứ?"

"Không đúng, ngay bây giờ anh lập tức cút đi cho tôi, anh bị đuổi, sau này đừng có mà đến đây nữa!"

"Tút Tút..."

"Cộp!"

Điện thoại trong tay Vương Giai trực tiếp rớt xuống đất.

Sắc mặt gã vô cùng tái nhợt, môi run rẩy.

Hạ Côn thấy vậy thì có dự cảm không tốt, hắn ta nhịn đau đứng dậy đi đến trước mặt Vương Giai: "Giám đốc Vương, anh Liễu nói gì vậy? Anh..."

"Mày câm miệng cho tao!", Vương Giai đột nhiên hét vào mặt Hạ Côn: "Đều là do mày! Nếu không phải do tên ngu xuẩn mày thì ông cũng sẽ không bị đuổi!"

"Mày cút đi cho tao!"



Sau một hồi mời rượu xong thì Bạch Diệc Phi đã uống quá nhiều, bây giờ anh có hơi không tỉnh táo.

Có người thấy vậy thì nói: "Chủ tịch Bạch uống say rồi sao?"

"Hình như là vậy, nếu không thì chủ tịch Bạch đi nghỉ ngơi trước đi?"

"Chủ tịch Bạch, anh có khỏe không?"

Bên tai Bạch Diệc Phi vang lên giọng nói, nghe không rõ lắm, giống như giọng nói ở rất xa, anh cảm giác đầu óc có hơi choáng váng.

Lúc này Lý Tuyết đã tới: "Anh ấy uống nhiều quá rồi, tôi đưa anh ấy đi nghỉ ngơi trước".

Khách sạn thành phố Thiên Bắc không thiếu phòng, cứ chọn bừa một phòng là được rồi.

"Chị dâu, để em giúp cho!", Trần Hạo vội nói.

Bạch Diệc Phi đang mơ hồ thì cảm giác có người nào đó kéo anh đi, sau đó là cảm giác rung xóc liên tục, giọng nói bên tai dần dần biến mất, tất cả đều trở nên im lặng.

Cuối cùng anh nằm trên giường lớn mềm mại, bên tai cũng yên tĩnh trở lại.

...

Trần Hạo về lại phòng, sau đó nói với mọi người: "Thời gian đã không còn sớm, hôm nay đến đây thôi".

Mọi người nghe xong chỉ nói thêm vài câu rồi cũng rời đi.

Lưu Tử Vân không nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết thì hỏi Trần Hạo: "Bạch Diệc Phi với Tuyết Nhi đâu rồi?"

Trần Hạo cười ha hả: "Anh ấy uống nhiều quá, nên chị dâu đang chăm sóc anh ấy rồi, đêm nay chắc họ không về được đâu, mọi người về trước đi!"

Lưu Tử Vân nghe vậy lập tức trầm ngâm:"Uống uống uống, đã yếu còn không biết đường dừng lại, lớn đầu như vậy rồi mà không có chừng mực, lại để cho Tuyết Nhi chăm sóc nữa chứ!"

Lý Cường Đông bất đắc dĩ kéo bà ta một cái.

Lưu Tử Vân trừng mắt: "Làm sao? Tôi không được nói à? Đã lớn như vậy rồi mà còn để cho Tuyết Nhi chăm sóc, sao mặt dày thế không biết?"

Lý Cường Đông không nói gì mà lôi kéo Lưu Tử Vân trở về.

Đợi tất cả mọi người đã đi rồi thì Trần Hạo mới nhẹ nhàng thở ra.

Loại xã giao này thật sự quá mệt mỏi.

...

Ở trong phòng khách sạn, Bạch Diệc Phi say đến bất tỉnh nhân sự, anh hoàn toàn không biết người đang ở trong phòng cùng anh không phải Lý Tuyết mà là Lưu Hiểu Anh.

Lý Tuyết có điện thoại nên đã đi ra ngoài, Lưu Hiểu Anh biết Bạch Diệc Phi uống quá nhiều nên lo lắng đến xem, không ngờ Lý Tuyết không ở đây.

Chính vì Lý Tuyết không ở đây nên Lưu Hiểu Anh cứ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Nói thật sau khi bị Bạch Diệc Phi thẳng thắn từ chối thì Lưu Hiểu Anh vẫn không thể quên được anh. Thật lòng thích một người đâu có thể nói quên là quên được?

Lưu Hiểu Anh không thể kiềm được lòng mình, cô thừa dịp không có người mà tham lam nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Một lát sau Lưu Hiểu Anh đứng bên mép giường, cô ta nhìn anh gần hơn nữa.

"Bạch Diệc Phi… nếu tôi gặp được anh trước thì anh có yêu tôi không?", Lưu Hiểu Anh thấp giọng nỉ non.

Nói xong Lưu Hiểu Anh không tự chủ được đến gần Bạch Diệc Phi, giống như muốn hôn anh.

Đúng lúc Lý Tuyết đã nghe xong điện thoại, cô mở cửa ra thì vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Cả hai đều ngây người.

Lưu Hiểu Anh kịp phản ứng lại, cô ta vội vàng đứng dậy, bối rối không biết làm sao: "Tuyết Nhi, cô đừng hiểu lầm, tôi..."

Lý Tuyết vẫn đứng nguyên một chỗ, cả người cô ngẩn ra, cảnh vừa rồi hiện ra trong đầu, thậm chí vào giây phút này đầu óc Lý Tuyết hoàn toàn trống rỗng.

"Tuyết Nhi, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi, không có ý gì khác", Lưu Hiểu Anh càng nói thì giọng càng nhỏ, vì đến cuối cùng ngay cả cô ta cũng không tin vào chính mình.

Dù sao chuyện đó cũng thật sự đã xảy ra.

Lý Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô nắm chặt lấy nắm tay cửa, nhìn Bạch Diệc Phi đang ngủ bất tỉnh nhân sự trên giường, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ điên cuồng.

"Hiểu Anh, cô rất yêu anh ấy sao?", nghe thì có vẻ như là câu hỏi nhưng thật ra nó là câu khẳng định.

Lưu Hiểu Anh sững sờ, không biết trả lời Lý Tuyết như thế nào.