Một Bước Lên Tiên

Chương 549: Sao Em Lại Lừa Anh



Trương Hoa Bân vẫn tiếp tục nói: “Mỗi người đều có sự ích kỷ của mình. Nếu đã đưa ra lựa chọn thì nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình”.

Sau khi nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi khẽ thở dài một cái. Trương Hoa Bân nói không sai, anh cũng không phải Bồ Tát, anh giúp được một người chứ không giúp được tất cả mọi người.

Hơn nữa, cứ coi như thu nhận hết đám người này, nhưng hiện giờ tập đoàn Thủy Tinh đang đi vào hoạt động chính thức cũng không còn nhiều vị trí cho họ.

Bạch Diệc Phi không băn khoăn nữa mà hỏi Trương Hoa Bân: “Chỗ Hứa Xương điều tra thế nào rồi?”

Anh cảm thấy con người Hứa Xương có chút thần bí, đặc biệt là anh trai của anh ta còn là đạo trưởng. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Bạch Diệc Phi nhất định phải làm rõ. Kể cả chỉ có một ít thông tin cũng được.

Trương Hoa Bân lắc đầu, nói: “Người của chúng ta đi điều tra Hứa Xương mất liên lạc rồi. Tôi sợ bị lộ nên không dám điều tra tiếp”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì chau mày, hỏi: “Thế còn Liễu Chiêu Phong thì sao?”

“Những manh mối trước đây khi đến chỗ Liễu Chiêu Phong thì bị cắt đứt. Gã là mấu chốt nhưng sau đó lại mất tích. Bao nhiêu ngày mà không phát hiện ra, cảm giác như bốc hơi rồi vậy”.

Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: “Tiếp tục điều tra đi”.

“OK!”.



Bạch Diệc Phi ngồi một lát rồi sắp xếp đám người Bạch Hổ ở đây. Nếu như có thông tin gì của Liễu Chiêu Phong thì phải nói cho anh đầu tiên. Còn anh thì định đi tìm Lý Tuyết.

Cô ấy một mình đến thành phố Thiên Bắc nhậm chức, anh không yên tâm lắm nên đích thân đến đó xem sao.

Bạch Diệc Phi lái xe đến thành phố Bắc Hải. Đến đó anh đi theo đường dẫn tới tòa nhà của hiệp hội thương mại.

Quả không hổ là hiệp hội thương mại, tòa nhà xây dựng ở trung tâm thành phố, và một tòa nhà sang trọng nằm tách biệt hẳn ra.

Bạch Diệc Phi dừng xe ở trước cửa rồi đi vào cửa lớn.

Bảo vệ ngăn anh lại, hỏi: “Anh là ai? Đến đây làm gì?”

“Tôi là chủ tịch của tập đoàn Thủy Tinh của thành phố Thiên Bắc”, Bạch Diệc Phi nói một cách hùng hồn: “Tôi đến tìm chủ tịch của hiệp hội thương mại”.

Bảo vệ quan sát Bạch Diệc Phi một chút, có chút không tin về thân phận của anh nhưng vẫn không nói gì, chỉ đáp lại: “Đợi một chút, tôi gọi điện thoại hỏi xem sao”.

“Ừm”, Bạch Diệc Phi yên lặng chờ đợi. Hiện giờ chủ tịch hiệp hội thương mại là vợ của anh, tất nhiên không thể đường đột xông vào được.

Bảo vệ đi về phía phòng bảo vệ, không bao lâu đi ra, nói: “Chủ tịch không có ở đây, anh đi về đi”.

“Hả?”, Bạch Diệc Phi nghi ngờ, nói: “Không phải chứ? Bây giờ là buổi trưa, sao không ở đây được?”

“Sao tôi biết được?”, bảo vệ tiếp tục đuổi người: “Không có chuyện gì thì đi đi, đừng ở cửa nữa”.

Bạch Diệc Phi đành hỏi: “Vậy ông biết cô ấy đi đâu rồi không?”

“Anh có bao giờ thấy lãnh đạo đi đâu phải báo cáo với bảo vệ không?”, bảo vệ cười thành tiếng rồi đuổi Bạch Diệc Phi đi.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, cũng không chấp nhặt với bảo vệ và định rời đi.

Lúc này, một chiếc xe Bently từ bãi đỗ xe lái ra ngoài, vừa hay đi qua chỗ Bạch Diệc Phi.

Lúc này anh liếc nhìn một cái thì lập tức sững người ra.

Người ngồi trong xe chính là Lý Tuyết, còn người lái xe lại là Hứa Xương.

Bạch Diệc Phi đờ đẫn, chẳng phải nói là Lý Tuyết không ở đây sao? Tại sao cô ấy lại ngồi cùng Hứa Xương?

Hơn nữa, anh còn nhìn thấy Hứa Xương và Lý Tuyết cười nói vui vẻ, dường như mối quan hệ rất tốt, còn Lý Tuyết hoàn toàn không nhìn thấy anh.

Bạch Diệc Phi đến tìm cô với tâm trạng quan tâm lo lắng nhưng kết quả lại như này. Sự khác biệt này khiến Bạch Diệc Phi như rơi xuống vực thẳm.

Sau khi ngây người ra, anh lập tức ngồi lên xe của mình rồi đuổi theo.

Trong lúc đợi đèn đỏ thì anh gọi điện thoại cho Lý Tuyết nhưng cô ấy lại không nghe máy.

Giờ đây, Bạch Diệc Phi thật sự hoảng loạn, tại sao cô ấy lại không nghe máy? Hôm qua chẳng phải vẫn vui vẻ sao? Sao hôm nay lại thế này?

Không, có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi. Có lẽ vì công việc nên Lý Tuyết mới để âm im lặng, vì vậy mới không nghe được điện thoại của anh. Trước khi làm rõ chuyện này, Bạch Diệc Phi vẫn tin Lý Tuyết.

Đuổi theo sát chiếc xe Bently đến một nhà hàng đồ tây.

Lý Tuyết và Hứa Xương đã vào trong nên Bạch Diệc Phi đành phải đi vào tìm người. Chỉ có điều, vừa mới đến cửa anh đã bị hai vệ sĩ ngăn lại.

“Đứng lại! Ở đây đã được ông chủ của tôi bao trọn rồi, nếu anh muốn ăn cơm thì đến chỗ khác”, một vệ sĩ thân hình vạm vỡ còn đeo kính râm, nói.

Bạch Diệc Phi sầm mặt lại, nói: “Tôi đến tìm sếp của các anh”.

“Tìm sếp của tôi? Đùa đấy à?”, vệ sĩ không tin, nói: “Sếp của tôi đang dùng bữa trưa với người đẹp, anh đừng làm loạn, mau đi đi”.

Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Người đẹp mà anh nói chính là vợ tôi, lẽ nào tôi không được vào sao?”

“Là vợ anh thì đã sao?”, vệ sĩ hiển nhiên nói: “Người ăn cơm với vợ anh là sếp của tôi, chứ không phải là anh”.

Một vệ sĩ khác cũng bước lại, nhìn với biểu cảm khinh bỉ nói: “Thằng nhóc! Vợ mày vinh hạnh lắm mới được ăn cơm với sếp của tao, mày phải vui mới đúng. Sao lại sốt sắng thế làm gì?”

“Chả vậy! Không phải ai cũng có tư cách dùng cơm với sếp của tôi đâu”, vệ sĩ ban nãy gật đầu phụ họa vào.

Lời này của vệ sĩ khiến Bạch Diệc Phi chấn động. Đây là lời mà những người bình thường nói trong lúc này sao? Lại còn nói với anh là anh nên vui mới đúng?

Vui thế quái nào được?

Lúc ở trên thuyền, dường như Hứa Xương có ý giúp mình, chí ít cũng không ngáng đường mình nên anh cứ tưởng Hứa Xương là chính nhân quân tử. Hơn nữa, lúc đó Hứa Xương cũng nói với mình là cứ yên tâm, anh ta không có ý gì với vợ mình đâu.

Mẹ kiếp! Đây là không có ý gì à? Đến vệ sĩ của anh ta cũng hống hách như vậy, còn thấy mình có lý nữa, vậy thì Hứa Xương sẽ là người như thế nào.

Mẹ kiếp! Đó là vợ mình…

Bạch Diệc Phi mặt lạnh lùng, nói: “Nói như vậy thì sếp của các anh làm như này là đúng?”

“Tất nhiên rồi”, vệ sĩ đắc ý gật đầu.

Nói xong, Bạch Diệc Phi quét nhìn một cái rồi giơ tay đấm cho hắn một cái, nói: “Tất cmm”.

“A…”, vệ sĩ bị Bạch Diệc Phi đấm đột ngột nên lùi về sau mấy bước.

Một tên khác thấy vậy liền mắng: “Mẹ mày, dám ra tay…”.

Chưa nói dứt lời, Bạch Diệc Phi đã lên trước một bước đá hắn một cái.

“Phụp”, vệ sĩ bị đá sấp mặt xuống đất.

Vệ sĩ bị ăn đấm sau khi đứng vững được thì lập tức lên trước định dạy cho Bạch Diệc Phi một bài học.

Bạch Diệc Phi nghiêng người tránh được rồi lại nhấc tay nắm chặt cánh tay hắn, vặn ngược ra sau, cuối cùng lên gối một cái.

Vệ sĩ hừ một cái, suýt nữa bị đá cho nôn thốc nôn tháo.

Bạch Diệc Phi cười lạnh, nói: “Mày không biết làm người thế nào thì giờ tao dạy mày”.

Vệ sĩ bị ngã trên đất giờ đây đứng lên, tấn công Bạch Diệc Phi từ phía sau. Bạch Diệc Phi xoay người, một tay khác ngăn lại, ai biết được tên vệ sĩ đó xông tới.

Lực này vượt cả dự tính của Bạch Diệc Phi nên khiến anh loạng choạng một cái. Tên kia nhân cơ hội phối hợp với tên còn lại cùng xông lên đánh anh.

Bạch Diệc Phi định đứng vững nhưng chậm hơn một giây, anh đã bị một vệ sĩ đá trúng ngực, lập tức cảm thấy lửa giận trào dâng. Một tên vệ sĩ khác lại xông lên, Bạch Diệc Phi không muốn bị đánh nữa, anh lên trước nắm chặt nắm đấm của kẻ đó rồi dùng lực vặn mạnh một cái.

“A…”, cánh tay của tên đó bị Bạch Diệc Phi vặn gãy.

Anh không cho hắn cơ hội phản kháng, lập tức đá lại, đến đòn tấn công ở phía sau anh cũng không để ý.

Cú đá này khiến tên vệ sĩ đó bay ra ngoài, cánh tay cũng bị gãy. Hắn đã không còn sức chiến đấu nữa.

Vệ sĩ phía sau ban nãy đấm một cái lên người Bạch Diệc Phi, giờ đây anh bổ nhào về trước, sau lưng vẫn còn thấy đau.

Anh không quan tâm mà xoay người bay lên rồi lại đá cho vệ sĩ phía sau một cái. Tên đó đã chuẩn bị trước rồi nên anh chỉ đá hắn lùi về sau hai bước.

Sau khi rơi xuống đất, Bạch Diệc Phi xông lại, dùng sức ôm chặt rồi siết cổ hắn.