Một Bước Lên Tiên

Chương 573: Vô Ích



Đến đường núi lắc lư thì Triệu Thiên bị tỉnh lại.

Triệu Thiên vừa tỉnh lại đã ngồi dậy: "Mày..."

Bạch Diệc Phi phản ứng cực nhanh, anh thấy Triệu Thiên tỉnh lại thì lại đấm cho Triệu Thiên cái nữa.

Triệu Thiên bị đánh cái bốp một cái, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Đi đến rừng thì xe không thể đi tiếp được nữa, Bạch Diệc Phi đành bỏ chiếc xe SUV lại, chuyển qua đi bộ.

Bạch Diệc Phi khiêng Triệu Thiên ra, kéo gã đi một hướng khác.

Bạch Diệc Phi chỉ đi tới những chỗ cây cỏ um tùm, để dễ dàng che giấu được dấu vết.

Không biết bao lâu sau anh đã kéo được Triệu Thiên đến một chỗ tương đối cao, sau đó anh lập tức ném Triệu Thiên xuống đất, bản thân cũng ngồi xuống.

Bạch Diệc Phi thở gấp vài hơi mới bình ổn lại được, sau đó anh lấy điện thoại của Triệu Thiên ra.

Bạch Diệc Phi mở điện thoại mới nhận ra bản thân đã nghĩ quá nhiều, điện thoại hoàn toàn không có mật khẩu, có thể mở trực tiếp luôn.

Bạch Diệc Phi không khỏi hối hận, biết vậy anh đã mở điện thoại ra nhìn thử một chút rồi.

Anh cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, bây giờ anh muốn liên lạc với người ở bên ngoài, tiện xem bản đồ một chút.

Nhưng Bạch Diệc Phi lập tức sững người.

Anh gọi điện nhưng không thể liên lạc được, hay nói cách khác điện thoại này chỉ có thể liên lạc trong phạm vi đảo Lam thôi.

Xem bản đồ cũng chỉ có bản đồ đảo Lam.

Như vậy điện thoại này hoàn toàn vô dụng với anh, ngoại trừ việc làm lộ vị trí của anh.

Mẹ nó!

Bạch Diệc Phi nắm chặt lấy điện thoại, lại nhìn Triệu Thiên bên cạnh, bây giờ anh thật sự rất hối hận.

Anh không nên mang gã đi cùng, vừa lãng phí sức lực vừa không có tác dụng!

Vì vậy Bạch Diệc Phi lập tức nắm tóc Triệu Thiên, đánh vào mặt gã một hồi.

Triệu Thiên bị đánh thức.

"Ối, đừng đánh, đừng đánh, ối..."

Bạch Diệc Phi dừng tay rồi hung dữ trợn mắt nhìn Triệu Thiên: "Câm miệng cho tao! Còn kêu thì tao sẽ đánh mày!"

Triệu Thiên rất sợ, gã không dám kêu to, chỉ run run hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì? Rốt cuộc mày là ai?"

"Có sợ chết không?", Bạch Diệc Phi cười lạnh hỏi.

Triệu Thiên vội vàng gật đầu: "Sợ!"

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Sợ thì tốt, giờ tao hỏi cái gì thì mày trả lời cái đấy, nếu không tao sẽ giết mày".

Triệu Thiên vội vàng gật đầu, rất sợ Bạch Diệc Phi sẽ giết chết mình.

"Bọn mày liên lạc với người bên ngoài thế nào?", Bạch Diệc Phi hỏi.

"Máy tính", Triệu Thiên trả lời.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Máy tính ở đâu?"

"Ở nhà", Triệu Thiên trả lời: "Chỉ có bố tao mới có máy tính".

Sau khi nghe xong thì Bạch Diệc Phi lập tức trầm mặc.

Chỉ có thể dùng máy tính mới liên lạc được với người bên ngoài, mà máy tính chỉ có nhà họ Triệu mới có, bây giờ nhà họ Triệu nhiều người bao vây như vậy, phòng thủ cũng rất nghiêm ngặt, muốn quay lại dùng máy tính sợ là không được.

Bạch Diệc Phi bỗng trầm xuống.

Anh bận rộn suốt nửa ngày, kết quả là không công.

Anh vốn nghĩ chỉ cần trộm một ít dầu, sau đó lợi dụng du thuyền để rời đi, nhưng Kỳ Kỳ lại nói với anh khu số ba không có dầu, nên cách này không thể làm được.

Vì vậy anh lại nghĩ đến dùng điện thoại di động để liên lạc với bên ngoài? Anh có thể tìm một cái điện thoại để liên lạc với Trương Hoa Bân, bảo bọn họ đến đón anh là được.

Cho nên anh giả bộ nghe theo lời Kỳ Kỳ, đến nhà họ Triệu thương lượng với người nào đó, sau đó bí mật tiết lộ vị trí của Kỳ Kỳ ra bên ngoài.

Cuối cùng lợi dụng hỗn loạn do Kỳ Kỳ mang lại mà nhân cơ hội tìm một cái điện thoại, sau đó rời đi.

Kế hoạch rất thuận lợi, nhưng điện thoại di động này lại không có tác dụng.

Bạch Diệc Phi đã sai, anh vốn cho rằng có thể trở về, nhưng thực tế lại cho thấy anh không khác gì so với trước kia.

Bạch Diệc Phi ngồi ngẩn người tại chỗ.

Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Điện thoại Kỳ Kỳ có thể xác định được vị trí, còn có thể liên lạc với bên ngoài, hơn nữa vừa rồi nghe giọng của Kỳ Kỳ thì hình như đã bị thương, như vậy anh có thể cướp điện thoại của Kỳ Kỳ.

Đợi chút, nếu vết thương của Kỳ Kỳ là giả thì sao? Cô ta cố tình dẫn anh đến, vậy anh...

Nhưng có lẽ cô ta chưa biết anh đã trốn, cho nên sẽ không giả vờ bị thương.

Cho nên có lẽ cô ta bị thương thật.

Bạch Diệc Phi lập tức có một ý.

Triệu Thiên vẫn nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, không biết anh muốn làm gì.

Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu lại nhìn gã, Triệu Thiên run run nói: "Mày... mày muốn làm gì?"

"Để cho mày ngủ một giấc!"

"Bốp!"

Vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi lập tức đánh Triệu Thiên ngất xỉu.

Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, rồi cởi quần áo Triệu Thiên ra, sau đó trói Triệu Thiên lại, sau khi làm xong thì Bạch Diệc Phi mới quay lại đi xuống núi.

Trên đường đi Bạch Diệc Phi thấy có người cầm súng đi lên núi.

Cả dọc đường anh luôn tìm cách tránh đi, cuối cùng đến lúc xế chiều mới đến nhà họ Triệu.

Đầu tiên anh chạy đến chỗ tòa cao ốc bị nổ, quan sát một hồi thì phát hiện đối diện tòa cao ốc là một con sông nhỏ, trên sông còn có một sợi dây thừng.

Sau khi Bạch Diệc Phi thấy sợi dây kia thì biết tại sao Kỳ Kỳ lại không chết.

Kỳ Kỳ đã giữ cho mình một đường lui, lúc tòa cao ốc bị nổ cô ta đã nắm lấy dây thừng, theo sợi dây lặn xuống sống.

Đáng tiếc do tòa cao ốc bị nổ, vụn đá rơi đập trúng sợi dây, nên khiến cho sợi dây bị đứt, mà Kỳ Kỳ bị rơi xuống sông nên mới bị thương.

Bạch Diệc Phi nhìn theo sợi dây một lúc, sau đó anh lẻn đi qua bên kia bờ sông, sau đó phát hiện được một vết máu.

Sau đó anh đi theo vết máu, nhưng càng đi anh càng cảm thấy không đúng.

Đúng lúc ấy có một tiếng kêu vang lên.

"Nhanh lên, bọn họ đi lên núi, mau lên núi tìm".

Bạch Diệc Phi lập tức trốn vào một bụi cây, một lát sau có một đám người đi ngang qua anh, nhưng không phát hiện ra anh.

Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn đống đổ nát của tòa cao ốc bị nổ bên cạnh.

Anh vẫn nhớ Kỳ Kỳ từng nói, sau khi anh bị bắt cóc thì Lý Tuyết đã chặn tất cả các ngã tư, hơn nữa còn cử tất cả mọi người đi tìm, nhưng Kỳ Kỳ đắc ý nói bọn họ không ngờ rằng cô ta lại đi đường thủy.

Như vậy có thể thấy Kỳ Kỳ không hề ngu ngốc, mà ngược lại rất thông minh.

Như vậy nếu như cô ta bị thương thì sẽ trốn ở đâu?

Anh đi hết một đoạn đường nhưng vết máu vẫn chưa đứt, hơn nữa dấu chân cũng trầm ổn, còn có quy luật, trông không giống một người bị thương nặng.

Nhưng nếu không phải bị thương nghiêm trọng thì sao lại toàn là vết máu?

Hay nói ngược lại, nếu như không bị thương nặng thì hoàn toàn có thể dấu vết máu của mình, sẽ không để lại máu trên mỗi đoạn đường như thế.

Như vậy có thể thấy được những vết máu và dấu chân này là cố ý để lại.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi dừng trên tòa cao ốc, có câu nói nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, ngay từ đầu Kỳ Kỳ đã tự sắp xếp đường lui cho mình.

Trước khi tòa cao ốc nổ cô ta đã cố ý thả sợi dây thừng ra, để sẵn vết máu cùng dấu chân, khiến cho người ta đuổi theo dấu vết, còn bản thân lại trốn trong tòa cao ốc.

Bạch Diệc Phi sau khi phân tích một hồi thì xác nhận suy đoán của mình.

Vì vậy anh lén chạy về tòa cao ốc, lặng lẽ đi vào.

Bạch Diệc Phi không thể đoán được vị trí của Kỳ Kỳ, cho nên anh chỉ có thể tìm từng chỗ một.

Trước khi tòa cao ốc bị nổ, nơi này có lẽ là trung tâm thương mại, nhưng sau vụ nổ thì đã không còn người.