Trần Ngạo Kiều nói với một khuôn mặt vô cảm: “Bởi vì mày động vào người mày không nên động”.
“Ai?”, lúc đầu Hữu Khuê cho rằng Trần Ngạo Kiều là người của Bạch Diệc Phi nhưng sau khi biết được thân phận của anh ta, gã cảm thấy Bạch Diệc Phi không thể khiến anh ta nghe lời được.
“Bạch Diệc Phi”, Trần Ngạo Kiều lạnh lùng trả lời: “Anh ta là sư đệ của tao, hay nói cách khác cũng là sư thúc của mày”.
Đồng tử Hưu Khuê co chặt, mắt gã trợn trừng, không thể nào tin nổi.
Đạo Trưởng ra lệnh cho gã và Tả Đằng giết chết Kỳ Kỳ.
Lúc gã gặp Bạch Diệc Phi thì hoàn toàn không để ý.
Nhưng gã không ngờ rằng, Bạch Diệc Phi cũng là đệ tử của Tử Y, xét về vai vế, anh còn đứng trên gã.
Trần Ngạo Kiều cúi đầu lạnh lùng nói: “Sư phụ dặn, đệ tử của sư bá, Đạo Trưởng có ý làm phản, khi gặp thì không cần nương tay”.
“Tao đánh không lại Đạo Trưởng, cũng không giết được gã, nhưng giết đám tạp nham như chúng mày thì không vấn đề gì”.
Nhưng gã còn chưa dứt lời, Trần Ngạo Kiều đã vô tình mà cho gã một cước.
“Rầm!”
Lại một tiếng động mạnh vang lên.
Hữu Khuê bị đạp bay, đầu gã đập thẳng vào thân cây sau người khiến thân cây đứt lìa, mà gã cũng đã chết.
Trần Ngạo Kiều bình thản rút chân lại, không thèm liếc gã mà quay người đi về.
“Chỉ cần tao ở đây thì sẽ không để ai bắt nạt sư đệ và sư muội”.
Lúc Trần Ngạo Kiều trở về thuyền thì đã đeo khẩu trang lại. Lúc đi qua Kỳ Kỳ, anh ta dừng lại một lát, sau đó lặng lẽ đi thẳng.
Không lâu sau, người đuổi theo Triệu Thiên cũng trở lại.
Lý Tuyết bị thương, Lưu Hiểu Anh mau chóng đỡ cô đi băng bó.
Trong một khoang thuyền, Lưu Hiểu Anh cắt phần áo trên vai Lý Tuyết ra, nhìn thấy vết thương của cô thì giật mình: “Sao cô lại bị thương? Ai làm?”
Lý Tuyết khẽ lắc đầu, cắn răng nhịn đau trả lời: “Tôi tự làm”.
“Hả?”, Lưu Hiểu Anh ngây ra.
Lý Tuyết hít sâu, chậm rãi nói: “Giúp tôi giữ bí mật”.
Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì im lặng không nói.
Cô ta cảm thấy Lý Tuyết đã thay đổi, trở nên thật xa lạ. Điều này khiến cô ta cảm thấy mình dường như chỉ mới quen biết cô.
Đột nhiên, tạp âm vang lên dữ dội.
Tiếp đó, người ngoài khoang thuyền gào lên: “Bọn chúng đuổi đến rồi!”
“Tất cả chuẩn bị!”
Mọi người đều đi ra khỏi khoang tàu.
Trên đầu bọn họ có một chiếc trực thăng xuất hiện, trên đất liền cũng có rất nhiều người.
Là Triệu Quát đến cứu con trai Triệu Thiên.
Đi kèm với tạp âm từ cánh quạt trực thăng là tiếng người gào lên.
“Người trên thuyền nghe đây, lập tức bỏ vũ khí, xuống thuyền đầu hàng, nếu không bọn tao sẽ cho nổ thuyền!”
Âm thanh ồn ào khiến Bạch Diệc Phi đang bị băng bó toàn thân tỉnh lại.
Anh mở mắt thì nhìn thấy chị em nhà họ Dương đang rụt rè ngồi một bên.
Dương Xảo thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì lập tức tiến lên hỏi: “Anh Bạch, anh muốn uống nước không?”
Dương Lâm thấy vậy thì đã rót sẵn nước.
Bạch Diệc Phi cũng không nhiều lời bởi anh thật sự khát rồi. Chạy trốn suốt hai ngày trời, uống mấy giọt nước không thấm vào đâu, vì thế anh nhận lấy cốc nước mà Dương Lâm đưa, uống ừng ực vài hớp mới đặt xuống.
Sau đó, anh cố gắng đứng dậy.
“Anh Bạch, sao anh lại bị thương nặng như vậy?”, Dương Lâm sợ sệt hỏi.
Bạch Diệc Phi xua tay: “Không sao, anh đã nói là sẽ đưa hai người rời đi thì nhất định sẽ làm được, nhưng bây giờ có chút phiền phức”.
Nói xong, anh cười khổ.
Bạch Diệc Phi đi ra ngoài, Dương Xảo tiến lên đỡ lấy anh. Anh nhìn khuôn mặt cô ta, cười nói: “Bây giờ cô có thể yên tâm mà dùng khuôn mặt thật của mình rồi”.
Dương Xảo vốn rất xinh đẹp, nếu không phải vì bảo vệ bản thân thì cô ta cũng không biến mình trở nên xấu xí như vậy.
Là con gái, ai chẳng muốn mình trông thật xinh đẹp.
Bạch Diệc Phi đi ra ngoài, lúc đi qua khoang của Kỳ Kỳ thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh cũng tiến lên đỡ lấy anh.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, nhưng cô ta lại cúi đầu không nhìn anh. Anh muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi, bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Vì thế Bạch Diệc Phi hỏi chuyện khác: “Có thuốc nào có thể khiến người ta mất hết sức không? Loại có thể dùng lâu dài ấy”.
“Có”, Lưu Hiểu Anh gật đầu.
Bạch Diệc Phi cũng gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Hai cô gái đỡ Bạch Diệc Phi ra khỏi khoang tàu.
Người phụ nữ Kỳ Kỳ này rất phiền phức, nhất định phải giải quyết cho gọn ghẽ.
Giết cô ta thì hơi đáng tiếc vì dù sao cô ta cũng biết rất nhiều bí mật.
Nếu không giết thì phải chữa thương cho cô ta, nhưng cô ta mà lành lặn thì những người ở đây đều không phải đối thủ của cô ta, lúc đó sẽ rất phiền phức.
Bạch Diệc Phi đi ra boong tàu, làn gió nhẹ lướt qua mặt khiến anh cảm thấy thoải mái, ngay cả vết thương trên người cũng không còn quá đau đớn nữa.
Sau đó anh nhìn Triệu Thiên đang bị trói ở một bên, khóe môi cong lên.
Chiếc máy bay trực thăng vẫn lơ lửng trên không, bốn phía đều bị vây kín. Bạch Diệc Phi bình thản, không hề hoảng loạn.
Anh giãy khỏi Dương Xảo lúc này đã sợ đến mặt trắng bệnh, cùng Lưu Hiểu Anh đang vô cùng lo lắng, từ từ đi đến trước mặt Triệu Thiên.
Sau đó anh túm tóc gã, ấn đầu gã lên lan can, hét với chiếc trực thăng: “Có giỏi thì chúng mày cho nổ đi!”
Người trên trực thăng thấy vậy thì đều sây sẩm mặt mày, không ai dám cho nổ tàu.
Bởi vì cậu chủ Triệu Thiên của bọn chúng đang ở trên đó.
Người ở trên trực thăng chỉ đành tiếp tục hét lên: “Thả cậu chủ của bọn tao ra thì bọn tao có thể tha cho mày”.
Bạch Diệc Phi cười giễu cợt, sau đó nói với Bạch Hổ: “Chạy thuyền”.
“Về nhà!”
Đám người thấy thuyền khởi động thì hoảng hốt, lại gào lên lần nữa: “Người trên thuyền, bọn mày suy nghĩ cho kỹ, mau thả cậu chủ của bọn tao ra, bọn tao có thể tha cho chúng mày, nếu chúng mày không thả thì cứ đợi mà chết trên biển đi!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi bật cười, sau đó rút mã tấu của Từ Lãng ra, không hề do dự mà đâm vào chân Triệu Thiên.