Tô Đại Lưu tuy rằng nhát gan nhưng nhát gan thì cũng có điểm mạnh, đó chính là làm việc thận trọng, hơn nữa loại người như vậy thường là người khiến người ta không cảnh giác nhất.
Bây giờ Tô Đại Lưu đã tự biết mình biết ta hơn, hiệu suất làm việc cũng không tệ cho nên Bạch Diệc Phi khá yên tâm giao việc cho ông ta.
Tuy nhiên khi anh trông thấy bộ dáng của Tô Đại Lưu thì bỗng nhớ lại thuyền trưởng đã ra đi kia, không khỏi thở dài một cái, nói với Tô Đại Lưu: “Đại Lưu à, sau này ông đừng câu nệ như vậy nữa, cứ giống như mọi người là được rồi”.
“Vâng vâng vâng”, Tô Đại Lưu gật đầu khom người, thái độ rất cung kính.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lại thở dài một lần nữa.
...
Nếu Bạch Diệc Phi nhớ không lầm, Khu nghỉ dưỡng Sở Giang cũng là tài sản của tập đoàn Diệp Thị, bây giờ lại đang rao bán cùng với tập đoàn Hầu Tước, điều này nói lên cái gì?
Diệp Hoan cũng đã nhắm đến khu đất trống của thành phố Hoa Thượng kia rồi.
Trước đây Diệp Hoan từng kể cho Bạch Diệc Phi nghe về cảnh ngộ bi thảm của gã, cho nên việc giành được khu đất này đối với Diệp Hoan mà nói sẽ có tác dụng rất lớn trong việc trả thù của gã.
Bạch Diệc Phi nghĩ: nếu không phải bởi vì Lý Tuyết, chỉ xét đơn thuần đến mối quan hệ lợi ích thì có lẽ anh sẽ nhường khu đất này lại cho Diệp Hoan.
Nhưng hết cách, anh muốn được ở gần Lý Tuyết hơn một chút.
...
Sau một ngày một đêm trên biển thì thuyền cũng đã cập bến.
Cuối cùng cũng chạm được đến đất liền, điều này mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng yên tâm.
Tuy nhiên, sau khi thuyền cập bến bọn họ phát hiện ra trên bờ có hai người đang đứng, vừa hay đứng đúng ngay bên dưới chỗ đặt ván cầu.
Hai người này trông rất bình thường, cũng không gây chú ý cho những người khác.
Nhưng mà, sau khi nhìn rõ cách ăn mặc của bọn họ xong, Bạch Diệc Phi lập tức căng thẳng hẳn lên.
Trong hai người, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc quần bò rất bình thường, khuôn mặt của người đàn ông này vô cùng tinh tế, trông giống như một con búp bê sứ vậy.
Mà người còn lại là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo đạo sỹ và búi tóc.
Sau khi nhìn thấy ông ta, Bạch Diệc Phi không nghi ngờ gì mà rất khẳng định thân phận của ông ta: Đạo Trưởng!
"Đạo Trưởng!"
Bạch Hổ và Từ Lãng cũng nhận ra, bọn họ lập tức bảo vệ Bạch Diệc Phi ở phía sau lưng mình.
Lúc này, Đạo Trưởng mới ngẩng đầu nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy Đạo Trưởng, sau lưng Bạch Diệc Phi cảm thấy căng cứng lên, vô cùng cảnh giác.
Kỳ thực, Bạch Diệc Phi có chút chột dạ.
Nói thế nào đây?
Bởi vì võ nghệ của mình có thể coi là kiểu đào tạo nhanh, chưa được tích luỹ qua thời gian dài cho nên sau khi nhìn thấy đối thủ, anh không hề phân biệt được đối thủ là cao thủ ở mức độ nào.
Nhưng sau khi nhìn thấy Đạo Trưởng thì Bạch Diệc Phi đã cảm nhận được rồi.
Đạo Trưởng chỉ dùng ánh mắt hờ hững liếc qua một cái, nhưng chỉ một cái liếc không mang chút gợn sóng này lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Đạo Trưởng bình tĩnh hỏi: "Hữu Khuê Tả Đằng đã chết rồi?"
Giọng nói rất nhạt, không hề có tông thăng trầm nào nhưng lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy căng thẳng hẳn lên.
Bạch Diệc Phi cố nén cơn sóng cảm xúc trong lòng, trả lời: “Không quen, không biết”.
Lời vừa dứt, ánh mắt không hề kiêng kỵ gì của Đạo Trưởng liền ghim lên người của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bỗng thấy cơ thể mình như bị khoá chặt lại, anh cảm thấy dường như đến không khí xung quanh mình cũng cô đặc cả lại.
Sau đó, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đạo Trưởng cười khẩy một cái.
Nụ cười này mang theo sự xem thường cùng khinh bỉ.
Bạch Diệc Phi bất giác nuốt một ngụm nước miếng, ngay sau đó nghe thấy Đạo Trưởng nói: “Cậu là Bạch Diệc Phi?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy, hít một hơi thật sâu, anh biết, Kỳ Kỳ từng nói, Hữu Khuê và Tả Đằng đều là đệ tử của Đạo Trưởng, hơn nữa Bạch Diệc Phi cũng biết bọn họ đều đã chết ở trên đảo rồi.
Cho nên, bây giờ Đạo Trưởng đến đây mục đích là để báo thù sao?
Chỉ là rất nhanh sau đó, lời của Đạo Trưởng đã khiến Bạch Diệc Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tôi không đến đây để truy cứu nguyên nhân cái chết của bọn họ”, Đạo Trưởng hờ hững nói: “Bọn họ chống lại mệnh lệnh của sư phụ, tự ý hành động, chết không đáng tiếc”.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này mặc dù thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng, có lẽ nguyên nhân là bởi vì thân phận của Đạo Trưởng, cũng có lẽ là bởi vì thực lực của ông ta.
Nhưng bây giờ Đạo Trưởng không ra tay với anh, anh biết, hẳn là ông ta đang dè chừng điều gì đó, mà ông ta lại nói hai người kia là tự ý hành động, cho nên không truy cứu, nhưng rốt cuộc có phải là tự ý hành động hay không, chỉ sợ là chỉ có ông ta mới biết được.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới, ông ta phái người của mình đi giết người, ngược lại trở thành bị giết, đến cuối cùng lại đổ hết lỗi cho người bị phái đi là tự ý hành động. Ông ta thế này, là loại người máu lạnh vô tình đến mức nào đây.
Người như vậy, không nên động vào.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh hỏi: “Bây giờ, có thể mời hai người tránh ra chút không?”
Đạo Trưởng nghe vậy hờ hững nói: “Giao cho tôi một người, tôi sẽ đi”.
“Ở đây đều là người của tôi, không có người mà ông muốn tìm”, Bạch Diệc Phi đáp.
Đạo Trưởng lại không tin lời của Bạch Diệc Phi mà chỉ nói nhàn nhạt: “Cậu mang theo cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta đùa chết, cho nên tốt nhất hãy giao cho tôi”.
Bạch Diệc Phi vô cùng bất đắc dĩ nói: “Chỗ của tôi thực sự không có người mà ông cần tìm”.
Thấy thế, Đạo Trưởng cười cười: “Nếu đã như vậy, thì chúng tôi sẽ tự tìm”.
“A Vũ”, Đạo Trưởng gọi một tiếng, người đàn ông có khuôn mặt tinh tế bèn bước thẳng lên tấm ván cầu đi lên trên thuyền.
Bạch Diệc Phi thấy thế sững sờ không thôi.
Bạch Diệc Phi biết, người mà Đạo Trưởng muốn tìm là Kỳ Kỳ, nếu như Kỳ Kỳ bị Đạo Trưởng đưa đi, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, dù sao thì Đạo Trưởng cũng đã phái đệ tử của mình đi giết Kỳ Kỳ rồi.
Nhưng mà, Kỳ Kỳ bây giờ lại đang nắm giữ một bí mật cực lớn, nếu như Đạo Trưởng ra tay giết luôn Kỳ Kỳ thì anh cũng không hề gì, nhưng vấn đề là, đã rơi vào tay Đạo Trưởng, bí mật này có thể giữ được nữa không?
Bạch Diệc Phi không dám cược ván bài này.
Thực ra tham vọng của anh không lớn, cho dù anh lấy được số vàng kia thì cũng chẳng làm sao, nhưng Đạo Trưởng thì khác.
Cho nên anh không thể giao Kỳ Kỳ ra được.
Một khi giao ra, nói không chừng sự hoà bình của thế giới cũng mất luôn.
Lúc này A Vũ đã bước lên tàu, chuẩn bị lục soát con tàu.
Bạch Diệc Phi lập tức ra hiệu cho Bạch Hổ.
Bạch Hổ hiểu ý, không chút do dự ôm chặt lấy người A Vũ từ phía sau.
Cùng lúc đó, Từ Lãng cũng ra tay, từ bên cạnh nhào người ra, vươn tay rút ra thanh đao của mình.
Có Bạch Hổ giữ chân thì cho dù có tránh thoát được Bạch Hổ, cũng sẽ không tránh được một đao của Từ Lãng.
Tuy nhiên, sự thật luôn khiến người ta bất ngờ.
A Vũ không hề tránh thoát Bạch Hổ, mà không hiểu gã dùng cách gì đã thay đổi luôn vị trí với Bạch Hổ.
Thanh đao của Từ Lãng cứ thế chém thẳng về phía Bạch Hổ.
Từ Lãng thấy vậy giật mình, lập tức thu lại thanh đao.
Bạch Hổ cũng bị giật mình, bất giác thả A Vũ ra cúi đầu né tránh.
Tiếp đó, A Vũ tiện tay vươn ra tóm lấy Từ Lãng, ném thẳng Từ Lãng xuống biển như ném một cọng rác.
Lại tiếp đó, lúc Bạch Hổ cúi đầu né tránh, tay còn lại của A Vũ cũng tóm được phần eo lưng của Bạch Hổ, nhe nhàng ném một cái, Bạch Hổ cũng bị ném thẳng xuống biển.
"Tõm!"
Liên tiếp hai tiếng vật nặng rơi xuống nước, hai người nối tiếp nhau bị ném xuống biển.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người đều dại ra, bao gồm cả Bạch Diệc Phi.
Phải biết là, trong đám anh em của Bạch Diệc Phi, người đánh nhau giỏi nhất chính là Bạch Hổ và Từ Lãng.
Nhưng đối phương lại chỉ ra tay nhẹ nhàng vài cái đã ném thẳng hai người xuống biển.
Bạch Diệc Phi cảm nhận sâu sắc sự yếu đuối và nhỏ bé của mình.
Ở thành phố Thiên Bắc, có Bạch Hổ và Từ Lãng, thêm thực lực của Bạch Diệc Phi cũng không tệ, bọn họ gần như có thể sống một cách nghênh ngang không coi ai ra gì. Nhưng mà ở Bắc Hải, Bạch Hổ và Từ Lãng thì không đủ tầm.
Lại đem ra so sánh với người của Đạo Trưởng thì bọn họ càng miễn bàn.