Một Bước Lên Tiên

Chương 597: Sự Tin Tưởng



“Chuyện này nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân này rất có thể là vì bọn chúng đã biết được bí mật gì đó nên mới không muốn giao sư muội cho tôi”.

“Bí mật này hẳn có liên quan đến số vàng kia!”

A Vũ kinh ngạc đến kêu lên.



Trên boong tàu, Trần Ngạo Kiều nói với Bạch Diệc Phi: “Anh muốn hỏi gì thì về rồi nói, chúng ta không giấu được Đạo Trưởng, mau đi thôi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, một đám người ngồi xe về nhà.

Lúc thuyền còn chưa vào bờ, Trần Ngạo Kiều đã nhìn thấy Đạo Trưởng đứng ngay đấy.

Đạo Trưởng có thể đến giết Bạch Diệc Phi nhưng giết một cách công khai thế này là không thể nào.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến ván cược với sư phụ bọn họ, hơn nữa nhà họ Bạch cũng sẽ không đồng ý.

Vì thế, khi đám Bạch Diệc Phi đi ra khỏi tàu, Trần Ngạo Kiều lập tức hiểu ra, mục tiêu của Đạo Trưởng là Kỳ Kỳ.

Vì thế anh ta lập tức bảo Trần Hạo gọi Kỳ Kỳ dậy, để bọn họ chuẩn bị trước.

Thân hình của Trần Hạo và Kỳ Kỳ không khác nhau bao nhiêu, vì thể anh ta để Trần Hạo đóng giả nhân viên trên tàu, đi cùng với các nhân viên khác, sau đó nhảy xuống biển.

Cùng lúc đó, Kỳ Kỳ cũng thay quần áo nhân viên, nhảy xuống biển từ một bên khác, sau đó hai người tráo đổi. Vì thế người được Bạch Hổ và Từ Lãng kéo lên bờ là Kỳ Kỳ, mà Trần Hạo thì lén lút lên bờ dọc theo lưng thuyền.

Lúc Kỳ Kỳ lên bờ, anh ta mới chất vấn Đạo Trưởng, thu hút sự chú ý của gã, nhưng…

Không qua mắt được Đạo Trưởng.

Năm chiếc xe thương vụ lần lượt đi về hướng thành phố Thiên Bắc.

Ngồi ở chiếc xe đầu tiên là nhóm Bạch Diệc Phi, tài xế là một người phụ nữ. Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết, Lưu Hiểu Anh và Kỳ Kỳ cùng ngồi phía sau.

Người Kỳ Kỳ ướt đẫm, trang phục của nhân viên trên tàu lại rộng nên quần áo lúc này dính sát vào người cô ta, lộ ra thân hình nhỏ nhắn có sức hấp dẫn riêng biệt.

Nhưng Kỳ Kỳ lạnh đến mức phát run, vết thương trên người còn chưa khỏi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nói: “Cởi đồ ra”.

Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn anh, sau đó nhắm mắt.

Bạch Diệc Phi bất lực. Con nhóc này bướng một cách kinh dị.

Lúc trên đảo, khi thay quần áo cho cô ta, anh cũng đã thấy hết rồi, bây giờ còn xấu hổ gì nữa. Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đều là phụ nữ, bọn họ nhìn cô ta làm gì?

Lưu Hiểu Anh lấy quần áo sạch ra đưa cho Kỳ Kỳ: “Cô mau thay đi, nước ngấm vào vết thương thì không tốt, đã thế còn chảy máu nữa. Cô cứ thế sẽ bị nhiễm trùng đấy, đến lúc đó cơ thể sẽ yếu đi rất nhiều, không chống đỡ nổi đâu”.

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Có lẽ đã quá lạnh, cũng biết cơ thể không thể chịu nổi nữa nên Kỳ Kỳ nhận bộ quần áo mà Lưu Hiểu Anh đưa cho.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cười, vậy mới phải chứ.

Nhưng ngay sau đó, anh kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Ái…”

Lý Tuyết véo chặt lấy eo anh.

Tiếp đó là giọng nói đầy tức giận của cô: “Không được nhìn!”

Bạch Diệc Phi lập tức quay người, lúng túng nói: “Anh không định nhìn…”

Đang nói thì anh đột nhiên liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Ây, chỗ này hình như nhìn được…

Ngay sau đó, Lý Tuyết dùng một tấm khăn giấy ướt che gương lại, bực mình: “Anh không được nhìn! Nhắm mắt lại!”

Bạch Diệc Phi: “…”

Sau khi Kỳ Kỳ cởi quần áo, Lưu Hiểu Anh lại sát trùng vết thương cho cô ta lần nữa, sau đó thay thuốc, xong xuôi cô ta mới mặc quần áo sạch vào.

Mặc đồ xong, Kỳ Kỳ trừng Bạch Diệc Phi, muốn báo thù anh, vì thế cô ta nói với Lý Tuyết: “Lúc ở trên đảo anh ta thay quần áo cho tôi, còn định cưỡng hiếp tôi nữa”.

Bạch Diệc Phi đơ người, toát mồ hôi hột, vội gào lên: “Tôi không làm! Cô đừng có mà nói lung tung!”

Nói xong, anh lại lập tức giải thích với Lý Tuyết: “Vợ à, không phải vậy đâu. Lúc đó cô ta bị thương, anh cũng hết cách rồi mới phải thay quần áo cho cô ta…”

Kỳ Kỳ thấy thế thì cười khinh bỉ, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Ồ, thế sau đó thì sao? Sau đó muốn cởi quần áo của tôi, cưỡng hiếp tôi?”

Bạch Diệc Phi nuốt nước bọt.

Mẹ nó, con nhóc Kỳ Kỳ chết tiệt này, sớm biết thế anh đã vứt cô ta vào xe phía sau, mặc kệ cô ta chết vì lạnh!

Trong xe lập tức yên tĩnh, không khí trở nên đông cứng.

Kỳ Kỳ thấy thế thì vô cùng vui vẻ vì báo được thù, cô ta lại nói tiếp: “Anh ta cởi quần áo của tôi…”

“Bốp!”

Âm thanh vang dội, câu nói của Kỳ Kỳ cũng bị ngắt lại.

Lý Tuyết cho Kỳ Kỳ một cái tát thật mạnh.

Tất cả mọi người trong xe đều ngây ra.

Lý Tuyết lạnh lùng nói với Kỳ Kỳ: “Nói nhiều như vậy, cô cho rằng tôi sẽ tin người ngoài như cô mà không tin chồng mình à?”

Kỳ Kỳ tức phát điên.

Cô ta đang vạch trần bộ mặt thật của Bạch Diệc Phi, điều này là tốt cho Lý Tuyết thế mà lại bị cô cho một bạt tai!

“Tôi là vì tốt cho cô, cho cô thấy Bạch Diệc Phi là tên đàn ông cặn bã, cô bị lừa rồi…”

Cô ta nói xong, Lý Tuyết lại cho thêm một bạt tai.

Bầu không khí như bị đóng băng.

Kỳ Kỳ ác độc trừng Lý Tuyết: “Cô!”

Lý Tuyết vẫn bình thản, nhưng giọng nói lại mang theo ý cảnh cáo: “Anh ấy là người đàn ông của tôi, không ai được phép nói xấu!”

Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm động vô cùng.

Kỳ Kỳ lại rất căm hận, tức giận người phụ nữ ngu ngốc này không biết phải trái đúng sai, nếu không phải bây giờ cô ta đang bị thương, không còn sức thì cô ta nhất định sẽ cho người phụ nữ ngu ngốc này một bài học.

Ngu si! Đần độn!

Thật ra Lý Tuyết làm như vậy không phải vì cô không tin lời Kỳ Kỳ mà là vì hiện tại cô là người phụ nữ của Bạch Diệc Phi, cô muốn bảo vệ người đàn ông của mình.

Bạch Diệc Phi làm những chuyện đó, cô sẽ không chỉ trích anh trước mặt người ngoài. Cô phải giữ thể diện cho anh, nhưng lúc chỉ còn hai vợ chồng thì sẽ từ từ mà nói chuyện.

Bây giờ, cô đương nhiên sẽ không cho Kỳ Kỳ được như ý.

Chẳng qua, nếu cô biết Kỳ Kỳ là người phụ nữ dùng một chiêu đã đánh bay Bạch Hổ và Từ Lãng thì không biết sẽ cảm thấy thế nào?

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào.

Hơn hai tiếng sau, bọn họ đã đến thành phố Thiên Bắc.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều vào bệnh viện.

Mà Kỳ Kỳ bị Bạch Hổ nhốt lại theo lệnh của Bạch Diệc Phi.

Lưu Hiểu Anh cho Kỳ Kỳ uống một loại thuốc khiến cô ta mất hết sức lực.

Tối hôm đó, Trần Ngạo Kiều đến phòng bệnh của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dựa vào giường bệnh nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi cần một lời giải thích”.

Trần Ngạo Kiều rút điếu thuốc ra đưa cho Bạch Diệc Phi nhưng anh lắc đầu từ chối. Trần Ngạo Kiều rút điếu thuốc lại, chậm rãi nói: “Có một số chuyện tôi không thể nói”.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Vì sao?”

“Vì anh”, Trần Ngạo Kiều đáp: “Anh yên tâm, sẽ không gây hại đến anh”.

Bạch Diệc Phi nhìn anh ta: “Tôi tin tưởng anh kiểu gì?”

Trần Ngạo Kiều biết, Kỳ Kỳ biết, Đạo Trưởng biết, những người này đều biết chỉ bản thân mình không biết, cảm giác này rất khó chịu.

Đặc biệt là từ khi Kỳ Kỳ cho anh biết rằng anh là một quân cờ thì anh càng thêm bức bối.

Hơn nữa, Trần Ngạo Kiều nói như vậy, Bạch Diệc Phi sao có thể tin tưởng anh ta như trước đây? Nhỡ đâu những chuyện lúc trước đều là Trần Ngạo Kiều cố ý làm ra cho anh thấy thì sao?

Tất cả những thế lực ngầm của Bạch Diệc Phi hiện giờ đều do Trần Ngạo Kiều quản lý, chẳng may anh ta có ý đồ khác thì anh chết thế nào cũng không biết.

Bạch Diệc Phi không dám đánh cược.

Trần Ngạo Kiều thấy vậy thì im lặng một lát mới nói: “Thật ra có chuyện tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có một việc tôi có thể nói với anh, đó là tôi được phái đến để hỗ trợ cho anh”.