Một Bước Lên Tiên

Chương 599: Nhà Hàng Kinh Trù



“Hả?”, Long Linh Linh sững sờ.

Trước đây Long Linh Linh đã từng chịu đựng sự tra tấn, nhưng cô ta vẫn không về bán đứng Bạch Diệc Phi, điều này cho thấy Long Linh Linh rất trung thành với anh, trong lòng Bạch Diệc Phi rất cảm động cũng rất yên tâm.

Tập đoàn Hầu Tước trước đây là của nhà họ Bạch, nhưng bây giờ đã là của mình Bạch Diệc Phi rồi, cho nên anh là người có quyền quyết định duy nhất.

Năng lực làm việc của Long Linh Linh không tệ, anh hoàn toàn yên tâm để cô ta quản lý tập đoàn Hầu Tước thay anh.

Sau khi Long Linh Linh phản ứng lại, thì hốt hoảng nói: “Chủ tịch, tôi…”.

Bạch Diệc Phi ngắt ngang lời Long Linh Linh: “Cứ làm đi, tôi tin tưởng vào năng lực của cô”.

Long Linh Linh hơi khựng lại, ngay sau đó trong mắt hiện lên một tia kiên định, gật đầu nói: “Vâng, chủ tịch”.

Là người ai cũng muốn có thể vươn lên đứng ở vị trí cao hơn, cô ta đi làm bao nhiêu năm như vậy, từ vị trí trợ lý đến chức vụ chủ tịch như bây giờ, cô ta có thể không kích động sao?

Bạch Diệc Phi lại nhìn vào bản hợp đồng của khu nghỉ dưỡng Sở Giang, hờ hững nói: “Khu nghỉ dưỡng này, để Lưu đầu trọc đi làm”.

Long Linh Linh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lưu đầu trọc chẳng qua chỉ là một tay xã hội đen, gã chẳng có tí liên quan gì đến mảng này cả, hơn nữa cũng không hẳn được coi là người của Bạch Diệc Phi, giờ để gã đi làm, ngộ nhỡ…

Bạch Diệc Phi biết Long Linh Linh rất ngạc nhiên, bèn nói: “Cô tạm thời đừng để ý đến chuyện này, để tôi tự đi nói với Lưu đầu trọc”.

"Vâng".



Sau khi Long Linh Linh rời đi, Lý Tuyết hơi lo lắng hỏi anh: "Chồng à, Diệp Hoan đã bắt đầu chuẩn bị rồi, giờ chúng ta mua lại tập đoàn Hầu Tước và khu nghỉ dưỡng, chúng ta có đủ vốn hay không?”

Diệp Hoan bán hai tài sản này không phải chính là để thu hồi lại vốn hay sao?

Mà bọn họ lại mua về, tốn mất một phần vốn của mình, Lý Tuyết lo lắng đến lúc đó bọn họ lại bị thiếu vốn.

Bạch Diệc Phi cười nói với Lý Tuyết: "Vợ yên tâm, dự án này chắc chắn sẽ là của chúng ta”.

Thời gian đấu thầu là nửa tháng sau, nhóm người Bạch Diệc Phi không xa lạ gì với thành phố Hoa Thượng, dù sao thì bất động sản tại cảng Lam Ba của tập đoàn Hầu Tước cũng nằm trong thành phố Hoa Thượng.

Người của bọn họ đã nắm được thông tin về chủ sở hữu của khu đất này là Lý Chúc, trước đó là ông chủ của bất động sản Vạn Gia, lúc đó đã dốc hết vốn liếng của mình để mua lại khu đất xa xôi này, chuẩn bị xây dựng khu công viên lớn nhất của tỉnh Bắc Hải.

Nhưng không hiểu vì sao mà dự án này bị đình trệ mãi vẫn chưa được khởi công.

Từ năm 2008 đến nay, giá nhà đất trên cả nước tăng chóng mặt, hơn nữa, trải qua hơn mười năm phát triển, những khu vực trước kia còn xa xôi thì bây giờ đã phát triển thành những vùng kinh tế mới tương đối phồn hoa.

Bây giờ đấu thầu mảnh đất này, cho dù chỉ cần mua đi bán lại cũng đã kiếm được bộn tiền.

Nếu như Bạch Diệc Phi có thể đấu thầu đươc khu đất này về tay mình, thì bây giờ ở tỉnh Bắc Hải, Bạch Diệc Phi hoàn toàn có thể đối kháng với tập đoàn Diệp Thị.

Bạch Diệc Phi tự tin cười với Lý Tuyết: "Nửa tháng thời gian, đủ để đi về từ thành phố Lam rồi”.

“Anh còn tới đó làm gì nữa?”, Lý Tuyết kinh ngạc, trong lòng cũng đồng thời cảm thấy rất sợ hãi.

Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt: "Đương nhiên là đi lấy tiền rồi”.

"Nhưng mà, trước đó có một số việc anh vẫn cần phải làm đã”.

...

Chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Từ Lãng lái chiếc xe Mercedes đi đến thành phố Bắc Hải.

Vết thương trên người Lý Tuyết còn chưa lành hẳn, nhưng biết Bạch phải đến thành phố Bắc Hải, cô không yên tâm nên cũng đi theo.

Lúc ba giờ, chiếc Mercedes dừng trước cửa nhà hàng Kinh Trù thành phố Bắc Hải.

Từ Lãng nhẹ hờ hững nói: "Chính là chỗ này".

Bạch Diệc Phi liếc mắt quan sát nhà hàng, vì lúc này không phải là giờ ăn cho nên bên trong hầu như không có người.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Vẻ mặt Từ Lãng cũng nghiêm túc hẳn lên, anh ta đưa tay ra, chuẩn bị mở cửa xe.

Bạch Diệc Phi đột nhiên gọi một tiếng: "Anh Lãng”.

Từ Lãng khựng lại, rụt tay về: “Làm sao thế?”

Bạch Diệc Phi cười hỏi: "Anh với Dương Xảo thế nào rồi?”

Từ Lãng nghe vậy thì đột nhiên đỏ mặt: “Thì… như thế”.

“Như thế là như thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Từ Lãng lườm Bạch Diệc Phi một cái: “Như thế là như thế, còn như thế nào được nữa?”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều không nhịn được mà bật cười.

Sau đó Bạch Diệc Phi lấy lại vẻ nghiêm túc trên mặt: “Vẫn còn sớm, chúng ta đợi chút rồi hãy vào”.

Từ Lãng hơi khựng lại, sau đó liền gật đầu.

Ba người bèn ngồi trên xe ô tô đợi, cho đến sau 6 giờ…

Vào lúc 6 giờ, nhóm nhân viên của nhà hàng Kinh Trù dường như vẫn bắt đầu công việc của mình, tất cả đều tập trung ở một chỗ, người tán gẫu thì tán gẫu, người đánh bài thì đánh bài, phía sau bếp ồn ào náo nhiệt.

Đúng lúc này, một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi đột nhiên xông vào.

Mọi người trong bếp bao gồm cả nhân viên phục vụ và đầu bếp đều quay ra nhìn chằm chằm người phụ nữ đó.

Sau đó mọi người đều sững sờ.

Một người đầu bếp trên tai dắt điếu thuốc hoàn hồn trước nhất, sau đó mang vẻ chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục đánh nốt ván bài của mình: “Nào nào nào, đến lượt cậu rồi đấy, ra bài đi”.

Ánh mắt của những người khác đầy ý tứ nhìn người phụ nữ kia một cái sau đó cũng tiếp tục đánh bài.

"Đến lượt tôi, đôi 2”.

"Có bom không?"

"Không".

...

Những nhân viên phục vụ đang túm tụm xung quanh, sau khi trông thấy người phụ nữ thì cũng không đến nỗi coi như không thấy giống mấy gã đầu bếp, chẳng qua chỉ coi như có người tình cờ đến kiểm tra, bọn họ nhìn thấy rồi thì tản ra chỗ khác mà thôi.

Người phụ nữ tuổi khoảng hai mươi bảy hai tám, gương mặt cũng không đến nỗi xấu xí nhưng cũng không đẹp, giờ phút này hai mắt cô ta đang hừng hực lửa giận, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nhưng lúc cô ta bước đến phía trước bàn đang đánh bài, lại hít sâu một hơi, biểu cảm khó coi trên mặt lúc nãy cũng không còn nữa mà đổi thành một gương mặt tương đối ôn hoà.

Người phụ nữ mỉm cười, nói một cách cẩn thận: “Các sư phụ, bây giờ đã sắp đến giờ ăn rồi, các anh xem có nên…”.

Gã đầu bếp béo sau khi nghe xong, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, tỏ thái độ bực mình nói: “Sắp chơi xong rồi, đợi chút rồi nói”.

Nụ cười của người phụ nữ đông cứng lại, nhìn thấy trong tay bọn họ cũng chẳng còn mấy quân bài nên cũng đành nhẫn nhịn.

“Máy bay!”, người ở phía đối diện với tên đầu bếp béo ra luôn máy bay, vì thế trong tay hắn đã hết sạch bài.

Gã đầu bếp béo thấy vậy thì không chơi nữa, ném quân bài trên tay xuống mặt bàn, rống lên với người đầu bếp bên cạnh mình: “Làm sao mà lại không có bom? Nếu như có bom thì tên nhóc này có ra được bài nữa không?”

Đầu bếp nọ rất ấm ức: "Nhưng tôi không có bom!"

Một đầu bếp khác thấy vậy cười híp mắt: “Được rồi được rồi, đã ra hết bài rồi, có nói nữa cũng ích gì, đưa tiền đưa tiền…”

Gã đầu bếp béo thấy vậy thì không phục hầm hừ: “Không được, chơi thêm ván nữa”.

Người phụ nữ nghe đến đây hết nhịn nổi nữa, lại mở miệng nói: “Sư phụ, anh xem cũng sắp đến giờ rồi, gần 6 giờ rồi đó”.

Gã đầu bếp béo vẫn không thèm ngẩng đầu lên, tay thoăn thoắt tráo bài: “Hoảng cái gì? Không phải là vẫn chưa có ai à? Đợi có khách đến rồi làm cũng không muộn”.

Vì vậy, bọn họ lại bắt đầu chơi thêm ván mới.

Những đầu bếp khác và nhóm nhân viên phục vụ đứng gần đó đều lén lút nhìn qua bên này, sắc mặt ai nấy đều rất kỳ lạ.

Người phụ nữ lại hít một hơi thật sâu, lần này, cô ta không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa, cầm lấy đống bài còn lại trên bàn lên, dồn sức ném thẳng xuống mặt bàn: “Đủ rồi! Đây là chỗ làm việc!”

Gã đầu bếp béo và những người khác ngây người ra.

Sau đó gã đầu bếp béo cười lạnh một tiếng, đứng lên nhìn chằm chằm người phụ nữ, khinh khỉnh nói: “Bà chủ bây giờ đang tỏ thái độ với chúng tôi đấy à?”

Người phụ nữ tức giận đến nỗi ngực phập phồng, lạnh giọng nói: “Anh còn biết tôi mới là bà chủ của nhà hàng này cơ à?”

Gã đầu bếp béo nghe vậy thì chẳng coi ra gì: “Ý cô là gì? Nói thẳng ra đi”.

Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã đầu bếp béo: “Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi, đừng cho rằng tôi không biết, anh lấy thực phẩm của nhà hàng mang về nhà, 50 kg thịt bò thì anh mang về nhà 25 kg!”

"Bạn bè anh tới đây ăn cơm, anh bắt tôi phải miễn phí cho họ không nói, còn bảo bọn họ chọn những món đắt tiền!”

"Ha, còn có, trên thị trường thịt bò có 58 tệ thì anh bắt tôi phải mua về với giá 88 tệ, anh coi tôi là đồ ngốc à?”

“Không phải tôi không biết, chỉ là vẫn nhẫn nhịn không nói ra mà thôi, có phải vì thế mà anh cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”