Một Bước Lên Tiên

Chương 616: Giao Dịch Với A Vũ



Sắc mặt A Vũ đột nhiên sa sầm: "Sao không đi nữa?"

“Tôi muốn nói chuyện với anh một chút”, Bạch Diệc Phi giữ thái độ bình tĩnh nói.

A Vũ thấy vậy, dùng ánh mắt bất mãn nhìn Bạch Diệc Phi, mặc dù gã bây giờ đã sắp mất hết kiên nhẫn, muốn mau chóng tìm thấy đống vàng kia, nhưng gã vẫn cần Bạch Diệc Phi dẫn đường, cho nên không thể không nghe Bạch Diệc Phi.

"Anh muốn nói gì?"

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì quay ra nói với Trần Hạo đứng phía sau A Vũ: "Chuột nhắt, đưa bọn họ đi hang vàng trước”.

Sắc mặt A Vũ lập tức thay đổi: “Anh muốn làm cái gì?”

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh mà thôi, hơn nữa anh cũng biết tôi đánh không lại anh, có muốn làm cái gì cũng không có sức!”, Bạch Diệc Phi mỉm cười trả lời.

A Vũ nghe vậy, suy nghĩ một lát mới quay ra nói với nhóm người phía sau: “Đi theo bọn họ, trông nom cho kỹ vào”.

Trần Hạo có chút lo lắng cho Bạch Diệc Phi: “Anh...”.

Bạch Diệc Phi cười nhẹ gật đầu với Trần Hạo: “Đi đi, ở bên đó đợi anh là được”.

Trần Hạo không còn cách nào khác, chỉ đành phải đưa Kỳ Kỳ cùng với hai mươi mấy người của A Vũ đi về phía hang vàng.

Đợi đám người kia đi xa rồi, A Vũ tỏ thái độ mất kiên nhẫn hỏi: “Muốn nói cái gì, nói mau lên”.

Bạch Diệc Phi chỉ xoay người ngồi xuống chỗ đầu ngã ba, còn ung dung lấy một bao thuốc từ trong túi của mình ra, rút một điếu thuốc đưa nó cho A Vũ.

A Vũ cau mày: "Tôi không hút thuốc".

A Vũ rất sốt ruột, gã vội vàng muốn đi đến chỗ hang vàng, cho nên ánh mắt vẫn luôn hướng về phía mà đám người kia rời đi.

Bạch Diệc Phi tự lấy cho mình một điếu, châm lửa rồi hít một hơi thuốc xong mới nói: “Không vòng vo với anh nữa, nói thật là, đợi đến lúc vào được hang vàng kia, anh cũng sẽ không tha cho chúng tôi, thậm chí là đám người dưới của anh, anh cũng sẽ không tha, tôi nói có đúng không?”

"Tôi nói lời sẽ giữ…”, A Vũ lắc đầu định phủ nhận.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười chế nhạo: “Anh không cần vội vàng phủ nhận, tôi cũng không phải tên ngốc”.

A Vũ im lặng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, tiếp đó mới mở miệng nói: “Vậy anh nói xem, phải làm thế nào anh mới tin tưởng tôi?”

“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh”, Bạch Diệc Phi nói.

A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi: “Nói”.

Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi có thể nói thật với anh, hang động bên trên kia quả thực có vàng, không, phải nói là núi vàng, tương đương với trữ lượng vàng của một quốc gia nhỏ”.

A Vũ nghe đến câu cuối thì lập tức kích động hẳn lên, trữ lượng vàng của một quốc gia nhỏ, vậy là bao nhiêu?

Tiếp đó, Bạch Diệc Phi lại nói: “Nhưng mà, chỗ đó cũng chỉ là một chút mà thôi”.

A Vũ sửng sốt: “Một chút?”

Bạch Diệc Phi gật đầu.

A Vũ nuốt một ngụm nước bọt, tim gã thì bắt đầu đập loạn xạ cả lên, đó mới chỉ là một chút mà thôi, vậy tức là còn có nhiều vàng hơn thế nữa?

“Anh là muốn nói cho tôi, anh biết chỗ còn có nhiều vàng hơn thế nữa?”, A Vũ hỏi.

Bạch Diệc Phi lại gật đầu.

A Vũ thấy Bạch Diệc Phi gật đầu, lại như nghĩ đến cái gì bèn nhìn về hướng con đường đi xuống kia.

Bạch Diệc Phi thấy vậy nói: "Anh đoán không sai, chính là ở bên dưới này, chẳng qua là những cái bẫy ở bên dưới này càng khủng khiếp hơn mà thôi”.

A Vũ lập tức nói: “Dẫn đường, chỉ cần anh đưa tôi đến chỗ đựng số vàng kia, tôi tuyệt đối sẽ không giết anh!”

Bạch Diệc Phi từ tốn nói: “Anh không giết tôi, đây là điều kiện cơ bản nhất mà tôi đưa ra, nhưng nó cũng không bao gồm tất cả các điều kiện của tôi, bởi vì nếu như anh có thể lấy được chỗ vàng đó, anh sẽ trở thành người giàu nhất thế giới”.

"Ngay cả Đạo Trưởng cũng không thể làm gì được anh, anh thậm chí còn có thể tự xây dựng một quốc gia cho riêng mình”.

Tự xây dựng một quốc gia cho riêng mình!

Trở thành người thống trị của một quốc gia!

Đây là một sự cám dỗ cực kỳ hấp dẫn!

Đôi mắt của A Vũ đã bắt đầu sáng rực lên, trong đó ngập tràn sự khát vọng đối với quyền lực và tiền bạc.

Bạch Diệc Phi có thể nhìn rõ dục vọng và dã tâm trong mắt gã.

Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nghiêm túc nói: “Cho nên, một điều kiện khác của tôi là, tôi muốn một phần ba số vàng này, hai phần ba còn lại là của anh, số vàng này vẫn đủ để khiến anh trở thành người giàu có nhất thế giới, đến lúc đó, anh có thể không cần bán mạng cho Đạo Trưởng nữa”.

“Đạo Trưởng chắc chắn cũng sẽ tìm cách loại bỏ anh, nhưng chỉ dựa vào lời nói của mình thì anh hẳn sẽ không dễ dàng đối phó được với Đạo Trưởng”.

“Cho nên, số một phần ba đưa cho tôi, tôi sẽ trở thành một đồng minh đáng tin cậy nhất của anh, tôi nghĩ, so với Đạo Trưởng thì anh hẳn sẽ càng yên tâm về tôi hơn”.

Nghe Bạch Diệc Phi nói xong, A Vũ cụp mắt xuống, nhưng sự cuồng nhiệt trong đáy mắt vẫn không hề giảm đi, chỉ thấy gã hỏi: “Cho nên anh muốn tôi phản bội đại sư huynh?”

Bạch Diệc Phi đột nhiên bật cười: “Câu này anh nói sai rồi, đây không phải là tôi bảo anh phản bội, mà là anh buộc phải phản bội, con người của Đạo Trưởng ra sao anh hẳn là rõ nhất, chẳng lẽ anh cho rằng khi gã ta lấy được số vàng này xong, sẽ giữ lại mạng cho anh sao?”

Lời này vừa dứt, A Vũ đột nhiên bừng tỉnh.

Quả thật là như vậy, A Vũ thực sự rất hiểu con người của Đạo Trưởng, cho nên gã biết, Đạo Trưởng sau khi lấy được số vàng này chắc chắn sẽ không giữ lại mạng sống cho bất cứ người nào biết đến chuyện này.

Cách Đạo Trưởng làm việc vẫn luôn tỉ mỉ và chuẩn xác, gã ta sẽ không để lại bất cứ điểm yếu nào để bị người ta nắm thóp.

Nhìn gã ta trông có vẻ như không màng điều gì, nhưng thực tế vì dục vọng của mình,gã ta có thể hy sinh tất cả mọi thứ, là một kẻ mười phần lạnh lùng vô tình.

A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Vậy tại sao lại muốn lấy một phần ba số vàng?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy thở dài một cái: “Tôi thực cũng muốn lấy hết, anh có cho tôi cơ hội này không?”

A Vũ: “Không”.

Bạch Diệc Phi mở hai tay ra: “Thế không phải được rồi à? Cho nên tôi chỉ muốn lấy một phần ba, dù sao thì làm gì có ai không thích tiền, mà mục đích lấy một phần ba này của tôi chẳng qua là để giữ mạng cho mình, sau đó sống yên ổn cho đến hết cuộc đời”.

"Bởi vì tôi có một phần ba số vàng này, thì mới có thực lực để trở thành đồng minh đáng tin cậy nhất của anh. Anh hẳn là biết cách cân nhắc sự nặng nhẹ, tôi chính là lựa chọn phù hợp nhất”.

“Hơn nữa chỉ có anh và tôi biết được bí mật này, chúng ta đương nhiên phải cùng nhau giữ kín”.

“Tôi tin là anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra, bởi vì chỉ cần một trong hai người chúng ta không giữ bí mật, thì cả hai chúng ta đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, không cần thiết”.

“Anh cũng không cần phải thề thốt đảm bảo, loại thề thốt này vốn dĩ không đáng tin”.

“Cho nên, tôi muốn một phần ba số vàng”.

A Vũ nghe vậy thì nhíu mày.

Những gì Bạch Diệc Phi nói quả thực không sai.

Nếu muốn chiếm hết số vàng này, mình cần phải có một đồng minh đáng tin cậy, nhưng mà gã có thể tìm người khác.

Tuy nhiên, gã hẳn là rất khó để tin tưởng người khác không bán đứng gã, dù gì thì số lượng vàng lớn như vậy, chẳng có ai là sẽ chịu ngồi yên cả.

Cho nên, giống như những gì Bạch Diệc Phi vừa nói, anh ta mới là sự lựa chọn phù hợp nhất.

Nhưng, gã cũng không hề tin tưởng Bạch Diệc Phi.

A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Được, tôi đồng ý với anh”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười: “Vậy được, đi theo tôi, tôi dẫn đường”.

Nói xong, bèn leo xuống con đường đi phía dưới.

A Vũ đi theo phía sau Bạch Diệc Phi, âm thầm cười lạnh: tên Bạch Diệc Phi này, quá là ngu xuẩn!

Nhưng, khi đến cửa hang động thì Bạch Diệc Phi bỗng dừng lại.

Sắc mặt A Vũ khó coi: “Anh lại muốn làm cái gì?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ thở dài, quay đầu qua nói: “Bởi vì tôi cảm thấy anh vẫn sẽ giết hết chúng tôi”.

Khuôn mặt A Vũ cứng ngắc lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, thái độ thể hiện ra sự bất đắc dĩ: “Vậy tôi phải làm thế nào? Phải thế nào mới tin tôi đây? Hay là tôi moi tim ra cho anh xem nhé?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Như vậy cũng được”.

A Vũ đột nhiên nổi khùng lên: “Đừng có lằng nhằng nữa, không phải là anh đã lên kế hoạch hết rồi sao? Giống như anh nói, trừ anh ra, tôi không tìm được đồng minh nào phù hợp hơn cả”.

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút mới nói: “Quả thực là như vậy”.

A Vũ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên mới nói, còn lo lắng gì nữa?”

Bạch Diệc Phi liếc nhìn A Vũ một cái, bất đắc dĩ thở dài, xoay người vừa đi vào bên trong hang động vừa nói: “Vậy được rồi, vậy thì tôi đánh cược một lần, mặc dù tôi là bị anh bắt ép tới đây, hy vọng anh có thể giữ được lời hứa, đương nhiên, nếu như bị anh giết, vậy chỉ trách bản thân tôi không cẩn thận mắc lừa anh thôi”.

A Vũ nghe Bạch Diệc Phi nói thì cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng nghĩ lại dường như cũng không có vấn đề gì.

Mà đã sắp được nhìn thấy chỗ vàng kia rồi, A Vũ không muốn nghĩ nhiều nữa, ngược lại gã còn đang rất kích động, tưởng tượng bản thân mình có một vương quốc riêng, đến lúc đó không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.