"Tình hình lúc đó trời rất tối, không thể nhìn thấy gì cả, quần áo Từ Lãng mặc cũng là màu tối nên không dễ bị phát hiện. Hơn nữa những người đánh nhau với Từ Lãng chắc chắn không bằng được anh ta, vậy tại sao những người đó không trúng đạn mà Từ Lãng lại trúng đến ba phát?"
"Vừa rồi Trần Ngạo Kiều cũng nói với tôi, anh ta đã tìm được tay súng kia rồi, cũng đã giết tên đó, nhưng tên đó rất yếu".
Trương Hoa Bân nhíu mày: "Cho nên chuyện này không hợp lý, trừ khi..."
"Trừ khi anh ta cố ý bị bắn trúng", Bạch Diệc Phi thở dài.
Trương Hoa Bân tỏ vẻ khó hiểu: "Tại sao chứ?"
Tình huống của Tần Hoa và Từ Lãng không giống nhau. Lúc ấy Tần Hoa bị đối phương bắn bừa, còn trường hợp của Từ Lãng thì tầm nhìn bị hạn chế, hơn nữa anh ta còn bị bắn trúng trong khoảng cách 10 mét nữa. Trong khi đó đối phương lại không bắn nhầm trúng người của mình.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh cũng không hiểu: "Khi nào về hỏi lại anh ta xem".
Trương Hoa Bân dừng một chút, sau đó nhớ tới cái gì nên lại nói với Bạch Diệc Phi: "Lúc trước chúng ta đi đảo Lam, Phùng Trác nói Từ Lãng đã đến thành phố Bắc Hải. Có lẽ cậu ta biết Từ Lãng đi thành phố Bắc Hải làm gì, cũng biết nguyên nhân anh ta làm như vậy".
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó anh lạnh lùng nói: "Việc này tạm thời gác qua một bên, cho dù Từ Lãng có cố ý bị thương hay không thì kết quả anh ta vẫn bị thương rồi".
"Anh em bị người khác đánh bị thương thì nhất định phải trả thù, trước tiên giải quyết Vương Hầu đã!"
Anh vừa dứt lời thì Trương Hoa Bân dừng lại một chút, giống như muốn nói nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trương Hoa Bân thấy thế đành mở miệng: "Tôi vừa tra được một chút thông tin về Vương Hầu, hắn ta là người của Lý Chúc".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì không khỏi giật mình.
Người của Lý Chúc.
Lý Chúc là chủ công trình đường sắt cao tốc ở thành phố Hoa Thượng, bây giờ Diệp Hoan và gã đã ký kết hợp đồng với nhau, nhưng giờ lại động tới người của anh, rốt cuộc là có mục đích gì?
Trương Hoa Bân suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ khi lấy được mảnh đất trong tay hắn ta thì anh mới có thể đến thủ đô phát triển, nên hiện giờ anh không nên..."
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì yên lặng trong chốc lát, sau đó lập tức hừ lạnh một tiếng: "Cần gì phải quan tâm hắn ta là ai chứ? Chỉ cần động vào anh em của tôi thì chuyện này không cho qua được!"
"Đúng!"
Những người phía sau nghe được lời nói của Bạch Diệc Phi thì hai mắt lập tức tỏa sáng.
Trương Hoa Bân thấy thế cũng biết là không khuyên được, tính cách của Bạch Diệc Phi là như vậy, lúc trước mọi người khuyên anh không nên động vào Tùng Vưu Duy, nhưng anh vẫn giết chết Tùng Vưu Duy, bởi vì đơn giản Tùng Vưu Duy đã ra tay với Tần Hoa.
Nhưng tình huống lần này rõ ràng là không nghiêm trọng như lần trước. Từ Lãng bị thương thì hai tháng sau sẽ khỏe lại thôi, không giống như Tần Hoa đã trở thành người thực vật, hơn nữa Bạch Diệc Phi phải có mảnh đất mới này mới có thể đến thủ đô gặp Lý Tuyết.
Trong lòng Bạch Diệc Phi đã có suy tính riêng.
Trần Ngạo Kiều gọi đám người áo đen tới vây kín cả sân.
Bạch Diệc Phi đứng ở phía sau bọn họ, cười lạnh nói: "Tôi muốn đi thủ đô thì đi, không cần sự đồng ý của người khác. Nếu nhà họ Bạch dám ngăn cản tôi, tôi không ngại khiến nhà họ Bạch phá sản".
…
Trong sân có bốn cái xác nằm đó, còn Vương Hầu thì đang trốn ở trong phòng gọi điện thoại.
"Đừng có nhiều lời nữa, anh phải cho tôi mượn người và súng, nếu không sau này tôi phải lăn lộn thế nào?"
"Tôi chấp nhận là tôi sai, là tôi xem nhẹ thằng nhóc Bạch Diệc Phi kia, nhưng cho tôi vài ngày nữa thì nhất định tôi sẽ xử lý được hắn ta".
"Anh cứ yên tâm đi, nơi tôi trốn sẽ không ai tìm thấy được đâu!"
"Hắn ta muốn đấu với tôi ấy hả, còn non lắm!"
Vương Hầu càng nói càng tức giận.
Hắn ta đã phát triển ở thành phố Hoa Thượng hơn mười năm, có thể nói đã trở thành rắn đầu đàn của nơi này, dưới tay có mấy trăm anh em, sân bãi cũng có mấy chục cái.
Nhưng giờ chỉ trong một đêm đã bị người của thành phố bên cạnh đập hết, hơn nữa còn trở nên chật vật như thế này, hắn ta làm sao nuốt trôi được cơn tức này đây?
Hắn ta nghĩ chỉ cần lần này trốn thoát được thì sau này sẽ triệu tập các anh em của mình vùng dậy lần nữa, sau đó sẽ đối phó với Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chắc chắn không đấu lại được hắn ta đâu.
Có thể nói tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng sự thật mới là quan trọng.
Hơn nữa còn có câu nói: có tiền mua tiên cũng được.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Đại ca, có người tìm anh".
"Cút!", Vương Hầu giận dữ gầm lên: "Không biết tao đang nghe điện thoại à?"
"Bảo mày chôn xác đã chôn xong chưa? Mẹ nó! Chuyện nhỏ như vậy còn làm không xong, một đám ngu xuẩn, mẹ nó... từ từ, mày nói cái gì?"
"Có người muốn tìm tao?", Vương Hầu đột nhiên phản ứng lại, hắn ta cố ý trốn ở nơi này, tại sao lại có người tìm được chứ?
"Rầm", tiếng động vang lên, cửa được mở ra từ bên ngoài.
Trần Ngạo Kiều mang theo một đám người áo đen tiến vào.
Vương Hầu thấy vậy thì sợ tới mức đánh rơi di động trên tay xuống đất, hắn ta sững sờ trợn tròn mắt.
Hắn ta không thể tin được: "Sao có thể chứ? Không thể được! Sao mấy người có thể tìm được tôi?"
Hắn ta biết tên đàn em Thỉ Đản có vấn đề, chắc chắn sẽ để lộ ra vị trí của hắn ta, nên hắn ta đã không đi đến ga đường sắt cao tốc. Vậy sao có thể…
Vương Hầu trừng lớn mắt, hắn ta nhìn đàn em của mình: "Là mày!!""
Lúc này tên đàn em kia đã đứng ở bên người Trần Ngạo Kiều, tên đó cười nói: "Anh Hầu, Thỉ Đản không có vấn đề".
Thật ra Thỉ Đản muốn giúp đỡ hắn ta, nhưng đáng tiếc tên đàn em tóc vàng này thì không. Trên người tên đó có thiết bị theo dõi mà Trần Ngạo Kiều đưa cho, nên bọn họ muốn xác định vị trí Vương Hầu lúc nào cũng được.
Vương Hầu đột nhiên nổi giận: "Mẹ kiếp, bình thường tao đối xử với mày không tệ, mẹ nó sao mày lại phản bội tao? Mẹ nhà mày, mày còn có trái tim không vậy? Mắt tao bị mù thật rồi!"
Tên đàn em tóc vàng còn chưa đáp lại thì Trần Ngạo Kiều đã mở miệng trước: "Đối xử với hắn ta không tệ? Làm như mày đã cho hắn ta thứ gì vậy".
"Nhưng chỉ cần hắn ta giúp chúng tao làm một chuyện thì sếp chúng tao có thể cho hắn ta thứ mà cả đời này mày không dám nghĩ tới".
"Ví dụ như tiền tài, ví dụ như vị trí của mày".
"Đừng nói mày có tiền, nếu như bảo mày nôn ra một triệu, thậm chí là mười triệu thì mày sẽ bỏ ra được sao?"
Vương Hầu ngậm miệng, nhiều tiền như vậy hắn ta thật sự không bỏ ra được, nhưng hắn ta vẫn rất tức giận, dù sao cũng là anh em mấy năm trời, nhưng giờ lại đi phản bội hắn ta.
Trần Ngạo Kiều không phí lời với hắn ta nữa, chỉ phất tay một cái, một tên áo đen tiến tới khống chế Vương Hầu, Trần Ngạo Kiều lại nói: "Mang đi".
Vương Hầu bị dẫn ra ngoài sân, Bạch Diệc Phi đang đứng ở bên ngoài, người áo đen đá hắn ta một cú, khiến Vương Hầu quỳ gối trước mặt Bạch Diệc Phi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi nhìn thấy Vương Hầu, và Vương Hầu cũng nhìn thấy Bạch Diệc Phi lần đầu.
Sau khi Vương Hầu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì trong lòng càng không cam tâm.
Bạch Diệc Phi mới chỉ hơn hai mươi tuổi, thế mà hắn ta lại thua Bạch Diệc Phi, vì thế hắn ta không phục nói: "Mày chính là Bạch Diệc Phi?"
Bạch Diệc Phi cực kì tốt tính gật đầu nói: "Là tao, mày là Vương Hầu đúng không?"
Vương Hầu ngẩng đầu: "Tao đầu đội trời chân đạp đất, đại ca vang danh ở thành phố Hoa Thượng, Vương Hầu, mọi người đều gọi tao là anh Hầu".
"Ồ", Bạch Diệc Phi vẫn vô cùng lạnh lùng, anh còn cảm thấy Vương Hầu có chút ngu ngốc.
Vương Hầu bị chọc giận: "Có phải mày khinh tao không có tiền đúng không? Mày bỏ tiền ra mời đám vệ sĩ này về làm việc, có giỏi thì đừng dùng tiền nữa, một mình mày đấu với tao một trận đi!"
Lần này Bạch Diệc Phi đã có phản ứng, anh vô cùng mờ mịt, sau đó thì nghi ngờ bản thân nghe lầm, thế nên nhìn về phía Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều thấy thế cười trả lời: "Đừng nghi ngờ, anh không nghe lầm".
Vương Hầu nghĩ Bạch Diệc Phi không dám nên tính dùng kế khích tướng: "Này, sợ sao? Còn nhìn vệ sĩ của mày hả? Mày không dám đấu với tao một trận chứ gì?"
Người ta cũng đã nói đến nước này thì Bạch Diệc Phi đương nhiên cũng nên đồng ý, vì thế anh liếc sang người đang khống chế Vương Hầu, người nọ lập tức buông Vương Hầu ra.
Vương Hầu bật người đứng dậy, dựa theo tình hình hiện giờ thì cho dù đánh thắng cũng không thể đi được, nên hắn ta lập tức mở miệng nói: "Bạch Diệc Phi, mọi người đều là đàn ông, chúng ta đánh cược đi".
"Chúng ta đánh solo, không được để vệ sĩ giúp mày. Nếu tao thắng mày phải để tao rời đi, nếu mày thắng, mày muốn xử lý tao thế nào cũng được".
Bạch Diệc Phi thản nhiên gật đầu: "Có thể, nhưng nếu tao thắng thì tao sẽ lấy mạng của mày!"
"Mày không có khả năng thắng đâu!"
"Ha ha..."
Vương Hầu bật cười, hắn ta không hiểu Bạch Diệc Phi, hắn ta chỉ nghĩ Bạch Diệc Phi là một tên làm ăn giàu có, anh nói mấy lời đó cũng chỉ để đỡ mất mặt thôi. Bản thân hắn ta đã lăn lộn trên con đường này hơn mười năm, đấm đá không tệ, hơn nữa...
"Nói thật cho mày biết, trước khi tao lăn lộn trên con đường này thì tao từng là huấn luyện viên đấm bốc chuyên nghiệp, chưa từng thua bao giờ đâu!"
Bạch Diệc Phi thản nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó anh nhấc chân lên đá Vương Hầu như đá một quả bóng, hắn ta văng thẳng ra xa.