Một Bước Lên Tiên

Chương 651: Kỳ Kỳ Chịu Khuất Phục



Trong căn phòng tổng thống nào đó của khách sạn Hoa Khai Lầu.

Bạch Kiều mặc một chiếc sườn sám kiểu hoài cổ ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, trong tay đang cầm một lý rượu vang, lắc nhẹ, nghe người đàn ông béo đứng bên cạnh báo cáo.

Tư thái ưu nhã, khí chất nổi bật nhưng ánh mắt của cô ta lại thể hiện rõ cảm xúc ghét bỏ.

“Người của Diệp Hoan đã phá mấy chục gian hàng của Bạch Diệc Phi, còn đưa người điều tra mấy công xưởng lớn của anh ta. Tập đoàn Diệp Thị cũng đang thực hiện chính sách cạnh tranh về giá với tập đoàn Phi Tuyết, bây giờ tập đoàn Phi Tuyết đã bắt đầu có chút không chống đỡ nổi”.

"Đồng thời, tập đoàn Phi Tuyết cũng ra đòn phản kích, bọn họ lợi dụng ưu thế bến cảng gây trở ngại cho việc kinh doanh xuất nhập khẩu của tập đoàn Diệp Thị”.

“Dự tính bước đầu, hai tập đoàn mỗi ngày tổn thất hơn một tỷ tệ, tổng thiệt hại có thể đạt đến năm mươi tỷ tệ”.

Sau khi báo cáo xong, khuôn mặt gã mang theo vẻ nịnh bợ cười nói: “Vợ, em giỏi quá, mới thực hiện một kế nho nhỏ mà đã khiến cho Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi đấu đá nhau đến chết đi sống lại rồi”.

Bạch Kiều gật nhẹ đầu, rất vui vẻ với lời khen ngợi của gã, nhưng mà sau khi nhìn thấy người đàn ông hơi béo thì ánh mắt lại xẹt qua vẻ ghét bỏ, tiếp đó lạnh lùng hỏi: “Chắc chắn bọn họ không phải đang diễn cho chúng ta xem chứ?”

Người đàn ông hơi béo lắc đầu: “Điều này không thể nào! Tuyệt đối không thể, mỗi ngày đều tổn thất cả hơn một tỷ tệ, diễn kịch thì cũng không đến mức phải liều mạng như vậy chứ?”

Bạch Kiều nghe xong câu này, khẽ gật đầu, coi như đồng ý với cách nghĩ của gã.

Tuy nhiên, Bạch Kiều không hề hài lòng với người đàn ông, cười lạnh lùng nói: “Lý Chúc, trước đó tôi đã từng cảnh cáo anh, đừng để lộ bản thân!”

“Còn anh thì sao? Đúng là đồ ăn hại, Vương Hầu bị giết thì cũng thôi đi, anh còn chủ động đi liên hệ với người ta, quả thực là ngu xuẩn hết thuốc chữa!”

“Anh có biết là, loại hành vi ngu xuẩn của anh suýt chút nữa đã làm hỏng việc lớn của tôi không!”

Lý Chúc thấy vậy liền vội vàng gật đầu, cúi đầu khom lưng: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh, anh cũng biết mình sai rồi”.

Bạch Kiều nhìn thấy Lý Chúc không ngừng nhận lỗi thì lạnh lùng hừ một tiếng, càng tỏ thái độ khinh thường gã, chẳng qua là cô ta cũng không tiếp tục dạy dỗ Lý Chúc nữa mà chỉ tự nói một mình: “Bạch Diệc Phi, Diệp Hoan, cả hai đều tự cho là mình thông minh, không phải vẫn bị mình đùa giỡn cho quay mòng mòng hay sao?”

“Hừ! Qua ngày mai, tôi sẽ để cho các người biết, ở tỉnh Bắc Hải này rốt cuộc ai mới là người có tiếng nói!”

“Chẳng qua là hai tên vô dụng mà thôi, nhà họ Bạch và nhà họ Diệp cũng không biết xấu hổ mà đề cao bọn họ như thế? Hừ! Để tôi nói cho các người biết, các người ngu xuẩn đến mức nào!”

Lý Chúc nghe xong câu nói của Bạch Kiều thì gật đầu lia lịa còn không quên nói thêm: “Vợ nói đúng lắm, ngày mai đợi mọi việc rõ ràng rồi, em chắc chắn sẽ được nhà họ Bạch chú ý đến, có lẽ họ sẽ còn suy nghĩ đến việc để bố vợ trở thành gia chủ của nhà họ Bạch, đến lúc đó, những quy tắc cũ rích kia của nhà họ Bạch đều sẽ đổi hết”.

“Vẫn là vợ anh giỏi giang tháo vát, lấy sức của một mình mình, thay đổi cả cục diện!”

Những lời này đều là lời nịnh nọt, nhưng cũng rất có đạo lý, Bạch Kiều nghe xong thì lâng lâng hưởng thụ, cảm giác ghét bỏ với Lý Chúc cũng bớt đi một chút.

Tiếp đó Bạch Kiều nhấc ly rượu lên, nhìn về phía cửa sổ, nhấp nhẹ một ngụm.

Ở phía sau lưng mà cô ta không thể nhìn đến, khoé miệng Lý Chúc đang cong lên một nụ cười khiến người ta khó mà đoán được gã đang nghĩ gì.

...

Bạch Diệc Phi trở lại bệnh viện Ngoạ Long, đang đi bộ trên hành lang, anh định đi thăm Từ Lãng trước.

Chỉ là đang đi thì trên dãy hành lang đột nhiên xuất hiện một người, nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền nhấc chân lên đạp.

Bạch Diệc Phi hầu như không ngờ sẽ có người nhảy ra đạp anh, không kịp tránh nên bị đạp trúng vào bụng rồi bay ra ngoài như một viên đạn.

“Ầm” một tiếng, rơi xuống mặt đất.

Kỳ Kỳ xuất hiện liếc Bạch Diệc Phi một cái, trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết, anh trai tôi là ai? Anh ấy đang ở đâu?”

Cú đạp này của cô ta không nhẹ, các cửa phòng bệnh hai bên đã có người lấp ló thò đầu ra xem xét tình hình.

Vừa hay Bạch Hổ cũng ở đây, anh ta lập tức bước lên trước một bước, bảo vệ Bạch Diệc Phi ở phía sau lưng mình.

Bạch Diệc Phi bò dậy, ôm chặt lấy bụng mình, nói với mọi người: “Không sao, mọi người cứ làm việc đi”.

Nghe thấy Viện trưởng đã nói như vậy, mọi người bèn đóng cửa phòng lại, quay về làm việc của mình.

Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: “Anh cũng đi làm việc của mình đi, tôi không sao”.

Bạch Hổ do dự nhìn anh, cuối cùng vẫn rời đi.

Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ trước mặt chế nhạo: “Tôi để cô khôi phục lại sức lực không phải là để cho cô đến đây đánh tôi”.

Đã hai ba ngày trôi qua kể từ khi bọn nọ nói chuyện, lúc đó nói xong thì anh đã thông báo cho người bên dưới không cần cho cô ta uống thuốc nữa.

Lúc đó mọi người đều cảm thấy không yên tâm, nhưng vì đây là quyết định của Bạch Diệc Phi cho nên không có hỏi nhiều nữa.

Lúc này Kỳ Kỳ đã khôi phục lại hoàn toàn sức mạnh của mình, có thể nhận ra được điều đó từ cú đạp lúc nãy.

Sau khi lấy lại sức, Kỳ Kỳ không lập tức bỏ đi mà đợi Bạch Diệc Phi ở đây, cô ta muốn biết anh trai mình là ai.

Sức mạnh của mình đã hồi phục lại rồi cho nên lời nói ra của Kỳ Kỳ lại càng đanh thép, cũng đã lấy lại được vẻ ngông cuồng lúc mới gặp, cô ta lạnh lùng nói: “Không cần anh lo, nói tôi biết, anh trai tôi rốt cuộc ở đâu?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy đột nhiên có chút hối hận, nhưng anh vẫn cười nói: “Cô hiểu rõ tình hình trước mắt đi đã, ở đây là địa bàn của tôi”.

Kỳ Kỳ hơi nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một chút ý muốn giết người: “Bạch Diệc Phi, nếu như không phải là anh đã cứu tôi vài lần, tôi đã giết anh từ lâu rồi, đừng cho rằng tôi không dám giết anh, không muốn chết thì mau nói cho tôi biết”.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Tôi nói rồi, ở đây là địa bàn của tôi”.

Kỳ Kỳ lạnh lùng quét mắt: “Anh đang ép tôi!”

Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Địa bàn của tôi, tôi làm chủ”.

Kỳ Kỳ phát khùng: “Muốn chết!”

Cô ta thực sự đã bị Bạch Diệc Phi làm cho phát khùng, nói xong câu này liền phi thân về phía Bạch Diệc Phi định cho anh thêm một đạp, cú ra đòn này cô ta đã dồn hết sức mạnh của mình, có thể thấy cô ta ra tay không hề nể nang gì.

Bạch Diệc Phi cũng biết, anh không phải là đối thủ của Kỳ Kỳ, cho nên sau khi nhìn thấy Kỳ Kỳ ra tay liền vội vàng lùi về phía sau, cùng lúc đó miệng hét lên một câu: “Tiền bối! Đánh cô ta!”

Cú đạp này của Kỳ Kỳ không trúng ai cả nên định tiếp tục ra đòn, nhưng bởi vì tiếng hét này của Bạch Diệc Phi mà đột nhiên bị khựng lại mất một giây, tiếp đó liền giật mình kinh hãi.

Một bóng đen từ phòng bên cạnh vọt ra, một cú đấm tung ra khiến Kỳ Kỳ bay người ra ngoài.

"Ầm!"

Sau đó rơi xuống đất.

Sa Phi Dương mỉm cười đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi.

Khóe miệng Kỳ Kỳ đang chảy máu, cô ta quật cường bò dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Sa Phi Dương, cơ thể đột nhiên run lẩy bẩy.

Cô ta không muốn sống lại những ngày bị giam lỏng mà cơ thể chẳng có chút sức lực nào nữa.

Cô ta biết sự tồn tại của Sa Phi Dương, nhưng lại không biết được Bạch Diệc Phi đã giấu người này trong bệnh viện.

Mà Bạch Diệc Phi vốn không định làm thế, chẳng qua anh sợ cô ta sẽ làm hại đến Từ Lãng nên mới để Sa Phi Dương âm thầm bảo vệ anh ta.

Bạch Diệc Phi tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ nói: “Không phải tôi đang ép cô mà là cô đang ép tôi”.

Kỳ Kỳ không nói nữa, giống như trước, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi không thèm để ý, chỉ nói: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi và anh cô là anh em, cho nên cô thực sự muốn giết tôi sao? Cô chưa từng nghĩ đến anh cô sẽ có cảm nhận gì sao?”

Kỳ Kỳ nghe thấy câu này thì khựng lại, quả thực cô ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bạch Diệc Phi nhìn cô ta khẽ lắc đầu: “Tôi nghĩ, tôi nên suy nghĩ lại về quyết định của mình”.

Kỳ Kỳ nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, Bạch Diệc Phi là định không nói cho cô ta biết nữa sao? Chỉ bởi vì lúc nãy cô ta đã ra tay ép anh?

Giờ phút này, Kỳ Kỳ đột nhiên cực kỳ hối hận.

Thật ra, vì cô vẫn luôn bị Bạch Diệc Phi giam lỏng, còn bị bắt uống loại thuốc làm mất hết sức lực kia nữa, cô ta cảm thấy rất bức bối, rất ấm ức, cho nên khi sức lực vừa được khôi phục, trong đầu cô ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là tìm anh trút giận.

Đương nhiên, cô ta cũng thực sự muốn biết anh trai mình rốt cuộc là ai, ở đâu.

Nhưng đến cuối cùng, cô ta không những không thể trút giận mà ngược lại còn bị đánh bị thương, hơn nữa còn khiến cho Bạch Diệc Phi rút lại ý định nói cho cô ta biết về anh trai.

Kỳ Kỳ nói bằng giọng hối hận: “Bạch Diệc Phi, đều là lỗi của tôi, xin anh nói cho tôi biết đi”.

Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ cúi đầu nhận lỗi, trong lòng không khỏi xúc động, một người phụ nữ kiêu ngạo như Kỳ Kỳ mà bây giờ lại chịu cúi đầu nhận lỗi quả thực không dễ, như vậy có thể thấy được, cô ta quả thực tha thiết được biết anh trai mình là ai.

Nhưng mà, Bạch Diệc Phi cũng biết, thứ đạt được quá dễ dàng thì sẽ không biết trân trọng, thậm chí còn có thể cho rằng đó là đương nhiên.

Cho nên, Bạch Diệc Phi mới nói những lời này, mà đây cũng không phải là lời nói đe doạ Kỳ Kỳ.

“Xem biểu hiện của cô đã”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói, sau đó đi vào trong văn phòng.

Kỳ Kỳ khá e sợ Sa Phi Dương, âm thầm liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó đi theo phía sau Bạch Diệc Phi vào văn phòng: “Phải biểu hiện thế nào anh mới hài lòng?”

Bạch Diệc Phi vốn dĩ đã ngồi xuống ghế sô pha, nghe thấy Kỳ Kỳ hỏi như vậy đột nhiên trả lời: “Cái này à… bóp vai cho tôi”.

“Anh!”, Kỳ Kỳ tức đến nỗi ngực phập phồng, chỉ đành đi đến phía sau lưng Bạch Diệc Phi, bóp vai cho anh.

Bạch Diệc Phi: “Mạnh hơn chút nữa”.

Kỳ Kỳ nghiến răng, tăng thêm lực tay.

“Ái…”, Bạch Diệc Phi dựa người về phía trước: “Tôi nói cô có biết xoa bóp không vậy? Chỉ mạnh hơn một chút chứ không phải là mạnh hơn rất nhiều, cô muốn ấn thủng vai tôi à?”