Một Bước Lên Tiên

Chương 664: Lý Chúc Chết



Ngay lúc Lý Chúc còn đang hoảng sợ nhìn chằm chằm thì Kỳ Kỳ đã giơ nắm đấm lên, vẻ mặt ác độc đấm thẳng vào bụng gã.

Trong nháy mắt Lý Chúc trừng lớn hai mắt, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên đã đột nhiên im bặt. Có lẽ cú đấm này của Kỳ Kỳ ẩn chứa sức mạnh lớn nhất từ trước tới giờ của cô ta.

Cú đấm này chứa đựng sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, sau khi chịu cú đấm thì hình như Lý Chúc còn cảm giác được có một luồng sức mạnh khác chui vào trong cơ thể.

Lý Chúc khiếp sợ há hốc mồm: “Ám kình...”

Kỳ Kỳ buông tay ra, Lý Chúc vô lực ngã phịch xuống đất.

Gã còn chưa chạm đất thì Kỳ Kỳ đã nâng chân lên đá thêm một cú.

“Rầm!”

“Rắc rắc!”

Kỳ Kỳ đá thẳng vào đầu Lý Chúc.

Âm thanh vang lên chứng tỏ xương sọ của Lý Chúc đã vỡ nát.

Lúc đó đầu của Lý Chúc giống như rời khỏi cổ, trực tiếp rũ xuống.

Gã chết rồi.

Gã bị một cú đá của Kỳ Kỳ đá chết.

...

Kỳ Kỳ đứng yên tại chỗ, cô ta há mồm thở dốc, một giọt mồ hôi trượt xuống cằm cô ta, cuối cùng rơi xuống dưới đất.

Đợi đến khi bình tĩnh lại thì Kỳ Kỳ mới quay đầu nhìn Từ Lãng đang nằm trên mặt đất.

Hốc mắt Kỳ Kỳ ửng đỏ, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ anh trai vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Mấy lời Từ Lãng mới nói cô ta đều nghe thấy hết, vậy nên cô ta mới biết Từ Lãng chính là anh trai mình.

Cô ta không hề nghi ngờ chuyện này, dù sao nó cũng liên quan đến sinh mạng, không có ai lại dùng tính mạng của mình để bảo vệ một người không liên quan cả.

Huống chi dưới tình huống mối quan hệ giữa Kỳ Kỳ và Từ Lãng còn có thể coi là đối địch, vậy nên Từ Lãng càng không cần thiết dùng tính mạng để bảo vệ cô ta

Kỳ Kỳ run rẩy bước từng bước.

Đợi đến khi bước đến bên cạnh Từ Lãng thì cô ta chậm rãi quỳ gối xuống bên cạnh, cẩn thận duỗi tay ra thử đụng vào người Từ Lãng, sau đó cô ta lại đột nhiên rút tay về, dường như sợ làm đau anh ta.

Hốc mắt Kỳ Kỳ đỏ bừng, cô ta nhẹ giọng gọi: “Anh...”

Lúc này Từ Lãng vẫn chưa ngất đi, nhưng anh ta không thể mở nổi mắt, cũng không đứng dậy được, anh ta chỉ có thể giật giật tay, khó khăn tìm kiếm, muốn tìm được Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ thấy vậy thì lập tức vươn tay ra, cô ta nắm lấy tay Từ Lãng nức nở nói: “Anh, em ở đây, em ở đây".

Lúc Từ Lãng được một bàn tay nhỏ nắm chặt thì anh ta khẽ cười.

Ngay lúc đó Trần Ngạo Kiều và mọi người cũng đuổi đến nơi, tất cả đều ngây ngẩn người.

Mọi người đứng một bên, yên lặng quan sát hai anh em họ.

Có lẽ bởi vì cảm nhận được đã an toàn nên Từ Lãng mới yên tâm, bàn tay đang nắm đột nhiên mất hết sức lực, trượt xuống rơi trên đất.

“Anh!”

Kỳ Kỳ kêu lớn một tiếng, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Trần Ngạo Kiều nhìn thấy thế thì lập tức nín thở, dường như có gì đó chặn lại ở yết hầu.

Có lẽ trước đây Kỳ Kỳ không gặp mặt Từ Lãng nhiều, nhưng mà Trần Ngạo Kiều thì có.

Thật sự thì Trần Ngạo Kiều cũng không có bao nhiêu bạn bè, nhưng sau khi quen biết Từ Lãng và Bạch Hổ thì ba người bọn họ thường xuyên gặp nhau rồi đánh nhau.

Nhưng mà phần lớn thời gian đều là Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều cùng nhau trêu chọc Từ Lãng. Bởi vì Từ Lãng trong phương diện nam nữ đặc biệt dễ đỏ mặt, nhìn rất thú vị.

Kỳ Kỳ lại kêu lên một lần nữa: “Anh!”

Trần Ngạo Kiều đột nhiên hoàn hồn, anh ta nhanh chóng gọi mọi người: “Nhanh lên! Mau gọi xe cứu thương!”

...

Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện Ngọa Long.

Rất nhiều người đang chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.

Bạch Diệc Phi cúi đầu, anh im lặng không nói, cứ một lúc lại ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Kỳ.

Một mình Kỳ Kỳ ngồi trên ghế dài, cô ta rũ mắt không nói gì, nhìn có vẻ cô đơn, cả người tản ra không khí u buồn khổ sở.

Dương Xảo và Dương Lâm ngồi trên một chiếc ghế khác, mặt mũi tràn đầy lo lắng.

Trần Ngạo Kiều bước đến trước mặt Bạch Diệc Phi, thấp giọng nói: “Kinh La đã chạy trốn, còn Lý Chúc chết rồi, tôi đã sai người xử lý thi thể".

Bạch Diệc Phi gật đầu, không nói lời nào.

Nói thật thì bây giờ anh có chút hối hận. Nếu như anh nói cho Kỳ Kỳ biết sớm một chút, vậy thì nhất định Kỳ Kỳ sẽ đến bệnh viện gặp Từ Lãng chứ không phải đi theo anh đến tòa nhà thương mại.

Như vậy thì cô ta sẽ không bị Lý Chúc bắt được, Từ Lãng cũng sẽ không đi theo, cuối cùng sẽ không bị thương nặng như vậy.

Lúc này Trần Hạo cũng tới nơi, anh ta nói với Bạch Diệc Phi: “Diệp Hoan và mấy người của Hứa Xương đều đã nhập viện. Sau khi Bạch Kiều tỉnh lại lập tức dẫn người của cô ta về khách sạn, nhìn dáng vẻ thì đúng là muốn rời khỏi thành phố Thiên Bắc".

Bạch Diệc Phi vẫn gật đầu như cũ, không nói lời nào.

Tất cả mọi người thấy thế cũng không nói gì.

Một tiếng sau, đèn ở cửa phòng phẫu thuật vụt tắt, cửa phòng mở ra.

Kỳ Kỳ nhanh chóng đứng lên, sau đó bước lên trước, đám người Bạch Diệc Phi cũng đứng lên theo.

Trước tiên Ngưu Vọng gỡ khẩu trang trên mặt xuống, sau đó thở dài hột hơi.

Bạch Diệc Phi lập tức khẩn trương: “Thế nào rồi anh?”

Ngưu Vọng nhẹ nhàng trả lời: “Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua....”

“Chẳng qua thế nào?”, Kỳ Kỳ sốt ruột hỏi.

Ngưu Vọng cau mày nhìn Kỳ Kỳ một lát, sau đó lại nhìn Bạch Diệc Phi, cuối cùng mới thở dài nói: “Có khả năng tạm thời chưa tỉnh lại được".

Kỳ Kỳ càng gấp gáp hơn: “Không tỉnh lại sao? Vì sao lại chưa tỉnh lại chứ? Vậy thì lúc nào mới có thể tỉnh lại?”

Ngưu Vọng nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Người trong nhà".

Kỳ Kỳ nghe thấy anh nói như vậy thì lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt giống hệt như trước đây, tràn đầy oán hận và căm phẫn.

Ngưu Vọng nhìn thấy thì nói: “Cái này phải xem tình huống, hầu hết vết thương của anh ta đều là ngoại thương, nhưng não có hơi chấn động, không phải vô cùng nghiêm trọng, sẽ không biến thành người thực vật".

Ông ta nói xong thì tất cả mọi người thở đều phào một hơi.

Bạch Diệc Phi xem như đã yên tâm. Quả thật anh không thể nào tưởng tượng được bản thân sẽ thế nào nếu như Từ Lãng trở thành người thực vật? Nhất định anh sẽ vô cùng tự trách và áy náy.

Từ Lãng được chuyển đến một phòng bệnh rất xa hoa, tất cả mọi người đều bước vào theo.

Ngưu Vọng liếc Bạch Diệc Phi một cái, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nói với Trần Hạo: “Muốn thăm Từ Lãng thì chia thành từng nhóm mà thăm, đừng túm tụm lại một chỗ".

Ngưu Vọng gật đầu: “Bây giờ anh ta cần phải tĩnh dưỡng".

Nghe vậy thì tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Lúc này Dương Xảo đã để Dương Lâm đến trường học đón Từ Hữu Sinh, vậy nên trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Diệc Phi, Dương Xảo và Kỳ Kỳ.

Dương Xảo ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng dùng khăn để lau tay, lau mặt cho Từ Lãng, nhưng mà thỉnh thoảng cô ta sẽ nhìn sang Kỳ Kỳ một chút.

Kỳ Kỳ cũng ngồi bên cạnh giường, nhưng là ở bên kia, cô ta vẫn cứ ngơ ngác nhìn Từ Lãng như vậy.

Bạch Diệc Phi không hề ngồi xuống mà đứng ở cuối giường, vô cùng tự trách và áy náy nói: “Thành thật xin lỗi!”

Một câu xin lỗi này có lẽ là nói với Từ Lãng, cũng có lẽ là nói với Dương Xảo, hoặc là nói với Kỳ Kỳ, thậm chí là nói với cả ba người bọn họ.

Dương Xảo nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh Bạch nói quá lời rồi".

Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi: “Nếu như anh tôi xảy ra chuyện bất trắc, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”

Nhìn thì có vẻ Dương Xảo không trách Bạch Diệc Phi, nhưng trọng giọng nói của cô ta lại chứa chút oán trách, chỉ là không rõ ràng thôi.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi cũng hiểu, vậy nên trong lòng càng thêm áy náy và tự trách.

“Chị dâu yên tâm đi, lúc trước tôi đã nói với anh ấy, chờ sau khi anh ấy tốt hơn tôi sẽ đưa cả nhà chị rời khỏi đây, để mọi người có thể yên ổn sinh sống, sẽ không để anh ấy đi theo tôi nữa".

Dương Xảo nghe anh nói xong thì rũ mắt không nói gì.

Ngay lúc này điện thoại di động của Bạch Diệc Phi vang lên, là Trương Hoa Bân gọi đến. Sau khi nhìn thoáng qua thì Bạch Diệc Phi lại nói với Dương Xảo và Kỳ Kỳ: “Thành thật xin lỗi".

Sau đó anh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.