Một Bước Lên Tiên

Chương 684: Chặt Thêm Một Ngón Tay



Sau khi nghe xong thì Bạch Diệc Phi không khỏi sợ hãi và thán phục, sau đó anh mới hỏi ông ta: “Tiền bối đang ở cấp mấy vậy?”

Sa Phi Dương cười nói: “Nếu như là mười sáu năm trước thì có thể xem như tôi đang ở cấp 2, nhưng mà đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, sợ rằng cấp 2 này của tôi đã hữu danh vô thực rồi".

Bạch Diệc Phi im lặng môt lát rồi lại hỏi: “Người tên là Tần Sơn chúng ta gặp ở cửa bệnh viện lúc trước ấy, ông cảm thấy hắn ta thuộc cấp mấy?”

Sa Phi Dương nhíu mày suy nghĩ rồi nhanh chóng lắc đầu: “Trên người hắn ta không có Ám Kình, như vậy có thể hắn ta đang ở cấp ba, nhưng mà tên này khiến tôi có một cảm giác rất nguy hiểm".

“Tôi cũng có nghe nói còn có người không luyện Ám Kình nhưng vẫn có thể thăng cấp lên đến cấp hai. Tôi không thể nhìn thấu được người này, nhưng có thể cảm nhận được hắn ta rất mạnh".

Trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc, sau đó anh lại nghĩ đến sư phụ của mình, không biết sư phụ xếp cấp mấy đây.

Trong lúc nói chuyện thì đoàn người đã di chuyển đến sân bay, sau đó tất cả đều lên máy bay, khởi hành về thủ đô.

...

Khu biệt thự của liên minh doanh nghiệp thủ đô.

Trong tầng hầm của một tòa biệt thự, một người đàn ông bị xích hai tay hai chân lại, cả người bị tách ra thành hình chữ “Đại”, người đó cúi thấp đầu, máu me giăng khắp cơ thể. Đây chính là Ngưu Vọng.

Hơn nữa bên cạnh ông ta còn có một chàng trai rất trẻ, chàng trai này chắc hẳn là con trai của Ngưu Vọng.

Quần áo trên người Ngưu Vọng đã rách tả tơi từ lâu, có thể nhìn thấy từng mảng vết thương, thậm chí còn có chỗ đang chảy máu. Trên mặt cũng loang lổ vết máu, tóm lại cả người đầy vết thương.

Con của ông ta cũng không khác ông ta là mấy, cả người cũng toàn là vết thương, bàn tay trái còn thiếu mất ngón tay út.

Lúc này có mấy người vây quanh trước mặt bọn họ, trong đó có cả Tôn Hào mặc một bộ vest màu xanh lục.

Tôn Hào nhìn rất ngăn nắp sáng sủa, trái ngược hoàn toàn với hai người đã chịu đầy thương tích.

Gã đi đến trước mặt Ngưu Vọng, trong mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ và khinh thường, gã cười lạnh nói: “Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên bán đứng hắn ta, thêm một lần nữa thì có làm sao? Như vậy còn có thể đổi lại được tính mạng của con trai ông đấy!”

Trong mắt Tôn Hào, người giống như Ngưu Vọng chính là loại người thấp cổ bé họng chả tính là gì cả, vậy mà loại như thế lại để đích thân gã đến thẩm vấn, thật sự hạ thấp thân phận của gã.

Nhưng mà Tôn Minh Kiến đã nói đây là cơ hội ông ta phải đặc biệt cầu xin Đạo Trưởng, bởi vì Đạo Trưởng muốn biết rốt cuộc Bạch Diệc Phi ra biển làm gì?

Vậy nên từ đầu đến cuối bọn họ đều dùng con trai Ngưu Vọng để uy hiếp ông ta. Nhưng lúc đó Ngưu Vọng chỉ thỏa thuận phản bội Bạch Diệc Phi, nhưng lại không nói cho Đạo Trưởng biết mục đích Bạch Diệc Phi đi đảo Lam.

Lần này bọn họ bắt được Ngưu Vọng, vậy nên Đạo Trưởng muốn moi ra được bí mật này. Vì thế Tôn Minh Kiến lập tức nắm bắt được cơ hội lần này từ chỗ Đạo Trưởng, rồi ông ta lại trao cơ hội này cho con trai mình, nhằm mục đích nâng cao địa vị của con trai mình trong liên minh doanh nghiệp.

Nhưng bọn họ không biết rằng nếu bí mật này bị bại lộ, với cách làm người của Đạo Trưởng thì sao có thể để bọn họ sống chứ?

Ngưu Vọng yếu ớt nói: “Đã phản bội một lần rồi... tôi sẽ không phải bội thêm một lần nữa... mấy người... giết tôi đi...”

Lúc nói chuyện khóe miệng ông ta còn rỉ ra máu tươi.

Tôn Hào ghét bỏ lùi về phía sau hai bước, gã hơi nhăn mày lại, dùng tay che mũi mình: “Mẹ nó, buồn nôn chết mất! Nếu ông đã muốn chết như vậy thì tôi nói cho ông biết, đừng có mà hòng!”

“Nếu ông còn không chịu nói ra thì tôi sẽ lấy thêm một ngón tay nữa từ con trai ông đấy!”

Ngưu Vọng ngẩng đầu lên, ông ta vừa sợ vừa giận: “Không được động vào nó, muốn làm gì thì nhằm vào tôi này!”

Tôn Hào cười lạnh một tiếng: “Động vào ông thì được gì? Con mẹ nó, ông không chịu nói, con ông lại không biết, mà ông thì lại rất quan tâm con mình. Đương nhiên động vào nó sẽ tốt hơn rồi!”

“Nếu cậu dám đụng vào con trai tôi, tôi có làm ma cũng sẽ không tha cho cậu!”, Ngưu Vọng nhìn chằm chằm Tôn Hào.

Ngưu Đại, cũng chính là con trai Ngưu Vọng, anh ta khổ sở nhìn về phía Ngưu Vọng: “Bố, bố mau nói cho bọn họ đi... con không muốn chết... con sợ lắm...”

Ngưu Vọng nhìn dáng vẻ của con trai mình thì rất đau lòng, ông ta nghẹn ngào nói: “Con trai, bố có lỗi với con. Bố không thể nói được. Nếu như nói ra thì chúng ta chỉ chết càng nhanh thôi".

“Hơn nữa bố đã làm sai, không muốn lại sai thêm nữa. Bố vì con mà đã làm ra một chuyện gây tổn hại đến anh em của mình rồi. Bố thật sự không muốn lại sai lầm nữa. Bố biết không nên để con gánh chịu hậu quả, nhưng mà con chính là con trai bố!”

Ngưu Vọng hiểu rõ rằng nếu như Đạo Trưởng biết được bí mật này, vậy thì lúc đó Đạo Trưởng sẽ vì dã tâm và dục vọng của mình mà đem đến cho người đời càng nhiều tai nạn và bất hạnh hơn.

Vậy nên ông ta không thể làm như vậy được.

Ngưu Đại gào khóc, cả người còn run rẩy theo: “Bố, nhưng con thật sự không muốn chết đâu...”

Ngưu Vọng nhìn thấy con trai như vậy thì đau lòng đến tột đỉnh, lại càng nghẹn ngào hơn nữa.

Tôn Hạo đứng im bất động nhìn cảnh tượng này, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ như ông mong muốn. Người đâu, chặt một ngón tay của con trai ông ta".

Một người đàn ông cao lớn lập tức gật đầu, sau đó cầm theo một cái kéo tỉa cây đi về phía Ngưu Đại.

Ngưu Đại bị dọa cho run rẩy cả người, trong mắt tràn đầy sợ hãi, anh ta liều mạng giãy dụa, dây xích sắt phát ra những tiếng kêu leng keng: “Không muốn không muốn. Bố, mau đến cứu con, mau cứu con. Bố mau nói cho bọn họ đi. Đừng mà!”

Ngưu Vọng chứng kiến hết cảnh tượng này, ông ta nghiến nát răng, cũng bởi vậy mà kích động nôn ra một búng máu.

Tôn Hào vẫn đứng yên bất động như cũ.

Gã chỉ để ý đến việc bên trong căn phòng đang đầy mùi máu tanh nồng đậm, nên cảm thấy không vô cùng thoải mái.

Thế là gã lùi về phía sau mấy bước, sau đó quay lưng nói với một người đẹp đang ngoan ngoãn đứng đó: “Kích thích không? Đã nói đưa cô đến xem mấy thứ kích thích rồi thì tôi đây sẽ không nuốt lời đâu!”

“À, cô Phương, cô cũng có giá quá đấy chứ. Nếu không phải tận dụng quan hệ của bố tôi thì sợ rằng hôm nay chẳng thể dẫn cô theo đến đây rồi!”

Phía sau gã còn có năm sáu cô ả xinh đẹp, mỗi người bọn họ còn ăn mặc rất thoáng mát nữa.

Nếu như Chu Khúc Nhi có mặt ở đây thì cô ta nhất định sẽ kinh ngạc hét lên, bởi vì tất cả những người đẹp này đều là ngôi sao, trong đó còn có mấy người ở trong nhóm nhạc nữ mới mà Chu Khúc Nhi hâm mộ.

Những người này có thể nhanh chóng nổi tiếng chắc hẳn có liên quan rất lớn đến Tôn Minh Kiến. Trong ngành giải trí này chuyện quy tắc ngầm là điều thường thấy, nhìn tình hình hiện giờ thì những cô nàng có vẻ đều có thể được Tôn Minh Kiến và Tôn Hào tùy tiện sử dụng.

Nhưng mà ở đây có Phương Nhiên là một ngoại lệ.

Dáng dấp của Phương Nhiên rất xinh đẹp, Tôn Hào vẫn nghĩ cách chiếm được cô ta, nhưng Phương Nhiên hoàn toàn không để ý đến gã. Vậy nên Tôn Hào mới phải vận dụng hết mối quan hệ của bố gã mới mời được người này đến đây.

Mấy cô nàng này đều được chăm sóc rất tốt, chưa bao giờ phải thấy mấy cảnh tượng máu me thế này, vậy nên đều bị dọa co rúm người lại.

Phương Nhiên cũng bị dọa sợ, sắc mặt của cô ta tái nhợt, cô ta lắc đầu nói: “Không phải vậy, anh Tôn hiểu lầm rồi, gần đây lịch trình của tôi rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian. Nếu như anh đã ngỏ lời mời thì sao tôi lại dám không đến chứ?”

Phương Nhiên rất sợ hãi. Cô ta sợ nhỡ may Tôn Hào không vui sẽ bắt cô ta lại, sau đó dùng những thủ đoạn này để đối phó với cô ta.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho mấy cô nàng đều run rẩy cả người theo bản năng.

Cùng lúc đó tiếng Ngưu Vọng tức giận chửi rủa truyền đến: “Tôn Hào, con mẹ nhà mày!”

Một ngón tay của Ngưu Đại bị cắt xuống, rơi trên mặt đất, còn anh ta thì đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

Tôn Hào không hề xoay người nhìn sang phía bọn họ, gã cũng không muốn để mấy hình ảnh này làm bẩn mắt, bây giờ gã chỉ có hứng thú với mỗi nữ ngôi sao tên là Phương Nhiên này thôi.

Nhìn thấy cô ta bị dọa đến mức run lẩy bẩy thì trong lòng gã sinh ra một loại cảm giác kích thích, sau đó tầm mắt rơi vào bờ ngực của cô ta, gã khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó vươn tay ôm người vào trong ngực mình.

“Á!”

Phương Nhiên kinh sợ hét lên một tiếng, nhưng cũng không dám phản kháng lại.

Tôn Hào ôm được người phụ nữ mà mình mong muốn bấy lâu thì tâm trạng rất tốt, gã cười xấu xa muốn cúi đầu hôn Phương Nhiên một cái, mặc kệ nơi này còn có bao nhiêu người khác nữa.

Tiếng mắng của Ngưu Vọng lại truyền đến lần nữa: “Thằng khốn nạn! Mày sẽ không được chết yên ổn đâu! Một ngày nào đó mày nhất định sẽ bị Bạch Diệc Phi bắt được rồi băm mày cho chó ăn!”

Tôn Hào cũng không thèm để ý đến mấy lời này, nhưng sau khi gã nghe được tên của Bạch Diệc Phi thì lập tức nheo mắt lại, gã đẩy Phương Nhiên ra rồi quay người nhìn Ngưu Vọng.

Sau đó gã cầm lấy chiếc roi từ trên tay một người đàn ông to lớn, mạnh mẽ quất xuống: “Bạch Diệc Phi! Đừng bao giờ nhắc đến cái tên này với tôi, nói một lần tôi đánh ông một lần!”

“Chát chát....”

Tiếng roi quất vang lên rất rõ ràng trong hầm, sắc mặt của những người phụ nữ kia trong đó bao gồm cả Phương Nhiên đều trắng bệch.

Còn Ngưu Vọng, bản thân ông ta chẳng qua chỉ là một người bác sĩ bình thường, bị roi đánh như thế này hoàn toàn không thể chịu được, nhưng ông ta lại nghiến chặt răng, không để mình kêu ra tiếng.

Cuối cùng thì Tôn Hào đã đánh mệt rồi, khi đó gã mới dừng tay lại.

Ngưu Vọng thì lấy lại sức một chút đã lại bắt đầu mắng gã.

Từng vết roi đánh vào da thịt đau đớn đến mức ông ta chết lặng, so với việc để gã cắt đứt ngón tay của con trai mình thì không bằng dùng cách này để thu hút sự chú ý của gã, để gã đánh ông ta vậy.

Những người phụ nữ kia nhìn thấy cảnh này đều không đành lòng, thế nhưng các cô có cách nào đâu chứ?

Đối mặt với lời mắng của Ngưu Vọng, Tôn Hào cầm lấy roi ra sức quật vào người ông ta cho đến khi ông ta hôn mê bất tỉnh mới chịu dừng tay lại.

Tôn Hào ném roi xuống, hừ lạnh một tiếng: “Chó chết, con mẹ nó đúng là đồ vô dụng!”

Sau khi nói xong mấy lời này gã còn phun một bãi nước miếng vào người Ngưu Vọng đã ngất đi từ lâu: “Phì!”