Một Bước Lên Tiên

Chương 687: Ý Đồ Với Phương Nhiên



Nghe thấy tiếng đóng cửa, trái tim của Phương Nhiên liền đập bình bịch, bị doạ cho sợ đến mức đứng yên tại chỗ không dám động đậy.

Tôn Minh Kiến bước tới chỗ tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang đỏ, lại lấy hai chiếc ly đổ rượu vào, sau đó đưa một ly trong tay cho Phương Nhiên: “Cô Phương đừng sợ, mời cô đến đây là vì muốn thay mặt con trai để xin lỗi cô chứ không hề có ý định làm hại đến cô”.

Phương Nhiên lúng ta lúng túng, lắc đầu nói: “Không không không, không cần đâu”.

Tôn Minh Kiến vẫn cố chấp đưa ly rượu vang trong tay cho Phương Nhiên, sau đó chỉ về phía sô pha nói: “Cô Phương ngồi sang bên kia đi”.

Phương Nhiên thấy vậy đành phải ngồi xuống ghế sô pha, cực kỳ cẩn thận hỏi ông ta: “Không biết ông Tôn bảo tôi tới đây là muốn…”

Tôn Minh Kiến lắc nhẹ ly rượu vang trong tay cười nói: “Mời cô Phương đến xem kịch”.

Nói xong, Tôn Minh Kiến cầm lấy chiếc điều khiển đặt trên bàn, bấm một nút, bức tường phía trước mặt bọn họ liền xuất hiện một màn hình cực lớn, màn hình bật sáng lên.

Hình ảnh trong ti vi là chiếc xe tải của Bạch Diệc Phi.

Tôn Minh Kiến cười nói: “Tôi nghe nói cô Phương rất hứng thú với doanh nghiệp của thương nhân trẻ tên Bạch Diệc Phi này, còn tìm người đi điều tra riêng về nó, nếu như cô Phương đã có hứng thú như vậy, không bằng bây giờ chúng ta cùng xem đi”.

Sự hứng thú của Phương Nhiên với Bạch Diệc Phi chỉ là xuất phát từ sự sùng bái, còn những thứ khác thì không có, lúc này đang là thời khắc liên quan đến sinh mệnh của cô ta, cô ta làm gì còn có hứng thú với người khác nữa chứ?

Tôn Minh Kiến nói để cô ta xem, chẳng lẽ là ngồi xem chiếc xe tải kia hay sao?

Hơn nữa bây giờ đã là sáng sớm rồi, còn lái xe tải đến hay sao?

Cô ta cũng không ngốc, nghĩ một chút liền biết, Tôn Minh Kiến chắc chắn là sẽ không đối phó với Bạch Diệc Phi, cho nên cô ta không dám thừa nhận: “Không phải, ông Tôn, ông hiểu lầm rồi, tôi không biết người này là ai, tôi…”

Tôn Minh Kiến hờ hững phẩy tay, cười nói: “Cô Phương đừng căng thẳng, cô đừng vội phủ nhận, tôi còn chưa nói cái gì mà! Đúng rồi, Cô Phương biết hôm nay vì sao tôi lại mời cô đến không?”

Phương Nhiên sợ hãi lắc đầu, đứng ngồi không yên.

Tôn Minh Kiến chỉ mỉm cười nói tiếp: “Mối quan hệ của tôi với bố cô rất tốt, mà bố cô ấy à, ông ấy đã hy sinh vì Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, với tư cách là một người bạn, đương nhiên tôi phải làm tròn nghĩa vụ của một người bạn”.

“Bố của cô lúc còn sống từng nói với tôi, nói cô muốn trở thành một ngôi sao, cho nên tôi sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp cô, hoàn thành giấc mơ của cô”.

“Tôi thế này cũng coi như đã không phụ lòng người bạn của mình rồi, cô nói có đúng không?”, Tôn Minh Kiến hỏi.

Phương Nhiên gật đầu ngay lập tức: “Vâng vâng vâng, tôi cũng rất là cảm kích ông Tôn”.

Sau đó Tôn Minh Kiến thở dài, giọng điệu khá là bất đắc dĩ: “Cô cũng thấy rồi đó, con trai tôi cũng thích cô”.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Phương Nhiên tái hẳn đi.

Cô ta cũng từng nghe qua những lời đồn đãi về bố con nhà Tôn Minh Kiến, nghe nói là vô cùng tệ hại, nếu như Tôn Minh Kiến bảo cô gả cho Tôn Hào thì đương nhiên cô ta sẽ không biết phải làm thế nào.

Lúc này cô ta đã cực kỳ sợ hãi.

Tôn Minh Kiến tiếp tục nói: “Nhưng mà, tôi đã tìm được đối tượng kết hôn cho nó rồi, cho nên, cô đừng có thích nó mà nó cũng không được có ý nghĩ gì với cô”.

Nghe xong câu này, đột nhiên Phương Nhiên thở phào một hơi, vội vàng gật đầu đồng ý: “Được, tôi chắc chắn sẽ không thích anh ta”.

Nhưng bởi vì giọng điệu của Phương Nhiên khi nói câu này rất vui vẻ, khiến cho Tôn Minh Kiến đanh mặt, Phương Nhiên lập tức phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: “Ông Tôn, ý của tôi là tôi không xứng với cậu Tôn”.

Tôn Minh Kiến lại nở nụ cười, cứ như thể vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy chưa từng xuất hiện: “Haiz, tôi ấy à, kỳ thực chỉ sợ con trai mình không nghe lời, nếu như bởi vì cô mà nó không giải quyết được đối tượng tôi đã chọn cho nó, thì không phải là được không bù nổi mất hay sao?”

Phương Nhiên trả lời ngay lập tức: “Ông Tôn yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cậu Tôn, cách được bao xa thì tôi sẽ trốn xa bấy nhiêu”.

Nhưng Tôn Minh Kiến lại khẽ lắc đầu thở dài nói: “Con trai của tôi ấy à, có chút cố chấp, nếu như nó động lòng với cô thì cho dù cô có trốn đến đâu nó cũng sẽ đi tìm cô bằng được”.

“Vậy… vậy tôi phải làm thế nào?”, Phương Nhiên hơi bối rối.

Tôn Minh Kiến lại thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cách thì cũng có một cách, chỉ là xem cô có đồng ý hay không thôi”.

Phương Nhiên nghe thấy câu này thì tự nhiên cảnh giác hơn, cực kỳ cẩn thận hỏi: “Cách của ông Tôn là…”.

Tôn Minh Kiến vươn bàn tay của mình ra, đặt lên đùi của Phương Nhiên, động tác này khiến cô ta lập tức đứng bật dậy: “Ông Tôn…”.

Tôn Minh Kiến thờ ơ rút tay về, nhếch miệng cười nói: “Cô Phương, cô xem, nếu như cô gả cho tôi, trở thành người phụ nữ của tôi, vậy thì cô chính là mẹ kế của con trai tôi, cô nói nó còn dám có ý gì với cô nữa không?”

Phương Nhiên thẫn thờ đứng như trời trồng, cô ta bị câu nói của Tôn Minh Kiến làm cho cực kỳ kinh hoảng, không ngờ được người có ý đồ với cô hoá ra lại là cái lão già này, điều này khiến cô ta cảm thấy càng buồn nôn hơn.

Phương Nhiên theo phản xạ muốn từ chối, lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì sắc mặt Tôn Minh Kiến đã sa sầm.

“Cô Phương không bằng lòng?”

Hai tay Phương Nhiên túm chặt váy của mình, cắn môi không nói gì.

Cô ta không biết phải làm thế nào bây giờ.

Tôn Minh Kiến lạnh lùng hừ một tiếng, cũng đứng lên theo, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp rõ ràng: “Vừa rồi ở dưới hầm, cô Phương hẳn là đã nhìn thấy rất rõ rồi chứ?”

Cảnh tượng bên dưới tầng hầm lúc nãy, Phương Nhiên đương nhiên đã nhìn rất rõ ràng, cũng chính vì như vậy mới càng cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng.

Ý của ông ta là, nếu như cô ta không đồng ý thì kết cục của hai người bên dưới tầng hầm kia cũng chính là kết cục của cô ta.

Cơ thể Phương Nhiên run lên bần bật.

Tôn Minh Kiến trầm giọng nói: “Cô có biết người bị đánh là ai không?”

“Cô có biết đối tượng kết hôn của con trai tôi là ai không?”

Phương Nhiên lắc đầu theo phản xạ.

Tôn Minh Kiến tốt bụng nói cho cô ta biết: “Người bị đánh tên là Ngưu Vọng, là một bác sỹ giỏi, mà ông ta chính là người luôn đi theo Bạch Diệc Phi!”

“Còn về đối tượng kết hôn với con trai tôi, chính là vợ của Bạch Diệc Phi”.

Phương Nhiên kinh ngạc nhìn Tôn Minh Kiến, mặt dại ra.

Tôn Minh Kiến bật cười chế nhạo, sau đó chỉ vào màn hình ra hiệu bảo Phương Nhin nhìn: “Cô xem, trong xe chắc chắn có Bạch Diệc Phi”.

“Cô có tin là anh ta lập tức sẽ phải chết ở ngay trước cổng nhà tôi không? Biết anh ta đến để làm gì không? Anh ta đến đây để được chết! Biết tại sao anh ta lại đến để được chết không?”

“Ha… bởi vì anh ta đến cứu Ngưu Vọng, anh ta tự cho rằng mình là đến cứu Ngưu Vọng, còn tự cho rằng có thể đột nhập được vào khu biệt thự, nực cười, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của Đạo Trưởng”.

“Cho nên ấy à, phàm là người nào dám đối đầu với Tôn Minh Kiến này, thì sẽ chỉ có một kết cục mà thôi, đó là chết!”

Nghe đến đây, toàn thân Phương Nhiên run lên vì sợ hãi.

Tôn Minh Kiến nói: “Tôi biết cô từng điều tra Bạch Diệc Phi, cô hẳn là đã biết, anh ta sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, càng đừng nói là cô?”

Phương Nhiên bị ông ta doạ cho sợ run, nhưng mà nghe xong câu này thì trong lòng bỗng ôm hy vọng: “Tôi thừa nhận mình từng điều tra về anh ấy, thủ hạ của anh ấy có mấy người rất giỏi”.

Tôn Minh Kiến khinh bỉ bật cười một tiếng: “Cô nói mấy tên thủ hạ đó của anh ta, cô tưởng là tôi không biết à?”

“Tôi nói cho cô biết, mấy tên thủ hạ đó của anh ta, căn bản chả có tác dụng gì. Một người tên là Từ Lãng, còn đang nằm trong bệnh viện, một người tên Bạch Hổ, hầu như không phải là đối thủ của Minh Huy và Nam Nam, mà bản lĩnh của Bạch Diệc Phi cũng không bằng Minh Huy và Nam Nam”.

“Nếu cô không tin thì cứ đợi đấy mà xem, đợi chút nữa khi bọn họ xông vào căn biệt thự này, vừa bước xuống xe, Bạch Diệc Phi sẽ bị Minh Huy và Nam Nam bắn chết”.

“Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, Minh Huy là thủ hạ đắc lực nhất của tôi, xuất thân sát thủ, mặc dù thứ hạng và khả năng ám sát xếp sau Từ Lãng, nhưng võ nghệ của anh ta lại cao hơn Từ Lãng”.

Trên mặt Tôn Minh Kiến đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng ông ta nói nhiều như vậy mà không hề nhắc một chữ nào đến Trần Ngạo Kiều và Cuồng Sa, xem ra hình như là không biết sự tồn tại của bọn họ.

...

"Rầm!"

Chiếc xe tải tông trực diện vào cửa căn biệt thự.

Bạch Diệc Phi cùng những người khác xuống xe, mà thùng hàng phía sau xe cũng bước xuống rất nhiều người mặc áo đen.

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng lao về phía Bạch Diệc Phi.

"Rầm!"

Bóng đen kia còn chưa kịp đến gần Bạch Diệc Phi thì đã bị Trần Ngạo Kiều đá cho bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Tôn Minh Kiến trông thấy cảnh này thì đơ ra mất một lúc, có chút không thể tin nổi: “Đang làm cái gì vậy?”

Nhóm người này của Bạch Diệc Phi đều mặc quần áo màu đen, cũng bao gồm cả Bạch Diệc Phi, anh đã thay xong bộ này lúc còn ở trên xe, bọn họ còn đeo khẩu trang và đội mũ.

Kiểu ăn mặc thế này đã che hết nửa khuôn mặt, mà đám người này trông đều na ná nhau, cho nên Tôn Minh Kiến hầu như không nhận thể nhận ra được ai mới là Bạch Diệc Phi.

Mà người đàn ông tóc trắng ẩn nấp trong chỗ tối đột nhiên lao ra, trong tay cầm một thanh đao dài lao về phía Bạch Diệc Phi.

Nhưng lại bị Trần Ngạo Kiều đá cho một phát bay thẳng ra ngoài.

Người này chính là một trong những vệ sỹ chuyên đi theo bên cạnh Tôn Minh Kiến, Minh Huy. Kỳ thực gã trốn rất kỹ, tốc độ xuất hiện cũng rất nhanh, nhưng người mà gã gặp phải lại chính là Trần Ngạo Kiều.