Một Bước Lên Tiên

Chương 691: Quyết Định Táo Bạo Của Bạch Diệc Phi



“Cô...”, Tôn Minh Kiến dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Nam Nam.

Nam Nam khó khăn rặn ra được vài chữ: “Ông Tôn… đây… là… hạng hai…”.

Lời còn chưa kịp nói hết thì đã lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Tôn Minh Kiến hoàn toàn ngây dại.

Ông ta còn chưa nhìn thấy Sa Phi Dương ra tay thế nào mà Nam Nam đã bay ra ngoài rồi, thực lực này quả thực không giống như cao thủ cùng đẳng cấp.

Hạng hai, Tôn Minh Kiến nghĩ, có lẽ cô ta muốn nói đến từ “cao thủ hạng hai”.

Một cao thủ hạng hai.

Tôn Minh Kiến bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Sa Phi Dương mỉm cười nói với Tôn Minh Kiến: “Ông định tự mình đi hay là để tôi vác ông đi?”

Tôn Minh Kiến nghe thấy câu này thì lập tức mềm nhũn cả hai chân ngã bò ra đất, gương mặt vừa bất an vừa khủng hoảng cầu xin tha mạng: “Đại ca, anh tha cho tôi có được không, cầu xin anh tha cho tôi, chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho anh”.

Sa Phi Dương hơi nghiêng đầu: “Tiền? Là vàng à?”

Tôn Minh Kiến tưởng ông ta muốn vàng, cho nên mới vội vàng gật đầu: “Vàng cũng được, vàng cũng được, anh muốn thì tôi sẽ đưa cho anh hết”.

Song, sau khi nghe thấy chữ vàng thì nụ cười trên mặt Sa Phi Dương lập tức tắt ngóm.

Vàng?

Bao nhiêu năm nay, ngày nào ông ta cũng nhìn thấy vàng, ngủ trên nền đất lát bằng vàng, thậm chí dùng toilet cũng được dát vàng, trước giờ ông ta chưa từng thiếu vàng.

Thậm chí ông ta còn sinh ra một loại cảm giác thù hận với vàng.

Ông ta chỉ cần tự do, chứ không cần vàng.

Sa Phi Dương dùng ánh mắt thờ ơ nhìn Tôn Minh Kiến: “Tôi ghét nhất là vàng!”

Nói xong, tay ông ta đập xuống, Tôn Minh Kiến bèn lăn ra đất ngất xỉu, Sa Phi Dương xách ông ta lên, từ từ đi vào trong khu biệt thự.

...

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có lẽ là mười mấy phút, Phương Nhiên bị mọi người quên lãng nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lúc cô ta thấy mình đang nằm trong gara ô tô cùng với chiếc siêu xe bị vỡ kính và cô vệ sỹ bị ghim vào trong ô tô kia thì hét lên một tiếng.

"Aaa!"

Phương Nhiên sợ hãi ngồi bật dậy, cơ thể không ngừng lùi về phía góc khuất bên trong, chỉ sợ đám người kia sẽ ra tay với cô ta.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, phát hiện trong gara không hề có người nào khác, chẳng có chút động tĩnh nào cả.

Lúc này cô ta mới lấy hết dũng khí, cực kỳ cẩn thận đứng dậy, sau đó đi về phía chiếc siêu xe nọ, sau khi nhìn thấy Nam Nam bị ghim vào trong xe thì đột nhiên ngây ra.

“Đây là chuyện gì?”

Cô ta còn nhớ Tôn Minh Kiến nói, người phụ nữ này là vệ sỹ giỏi nhất trong tay của ông ta, đến cô ta cũng bị đánh thành ra thế này, vậy thì có thể đoán ra được người đã đánh cô ta giỏi đến mức nào.

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức xoay người bỏ chạy, cô ta phải rời khỏi chỗ này.

Mà Tôn Minh Kiến không hề nằm trong danh sách mà cô ta cần quan tâm.

Chỉ là cô ta vừa mới chạy được hai bước thì có một loạt tiếng xe gầm rú, chẳng bao lâu sau, chỗ này đã bị rất nhiều chiếc xe ô tô bao vây lại.

Phương Nhiên bỗng cực kỳ choáng váng.

Cô ta bây giờ đang rất hoảng loạn, dù gì cô ta cũng là một ngôi sao, có nhiều người đến như vậy, khả năng bị người ta nhận ra rất lớn, mà bây giờ cô ta lại đang ở trong nhà của Phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Tôn Minh Kiến, việc này nếu bị truyền ra ngoài, sau này cô ta chắc chắn khỏi cần ở lại trong giới giải trí này nữa.

Cho nên Phương Nhiên quét mắt một vòng, phát hiện trong góc của gara có mấy thùng giấy bỏ đi, bèn dứt khoát chạy qua đó chui thẳng vào trong một chiếc thùng giấy, sau đó dùng một chiếc thùng giấy khác úp lên chiếc thùng của mình rồi trốn kỹ trong đó.

Ngồi bên trong, bỗng cô ta phát hiện trên thùng giấy có một lỗ hổng nhỏ, cô ta bèn quan sát tình hình bên ngoài qua lỗ nhỏ này.

Vừa mới nhìn ra bỗng thấy trong gara đột nhiên có rất nhiều người xông đến.

Thậm chí có mấy người còn đi đến trước chiếc siêu xe kia kiểm tra, sau đó có người giật mình kinh ngạc nói: “Người này… là Nam Nam!”

Mấy người phía sau nghe vậy cũng thấy rất ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy?”

“Nam Nam không phải là cao thủ hạng ba sao?”

“Ông chủ, mau xem này, Nam Nam là bị một cú đấm đánh bay, trên người không hề có vết thương nào khác nữa”.

“Nói như vậy, chẳng phải là có một cao thủ hạng hai sao?”

“Thế thì đã sao? Lần này Đạo Trưởng đã huy động tất cả người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô và toàn thể người của các gia tộc hào môn đến để vây bắt Bạch Diệc Phi, thậm chí đến cả nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc cũng đến đây, cho dù bên cạnh Bạch Diệc Phi có cao thủ hạng hai thì cũng chẳng làm được gì”.

“Vậy giờ chúng ta xông vào luôn chứ!”

Không, từ từ đã, đợi xác định được Tôn Minh Kiến đã chết trong tay Bạch Diệc Phi đã rồi chúng ta hãy xông vào”.

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết, Đạo Trưởng nói vậy”.

...

Trong sảnh chính của biệt thự.

Tôn Minh Kiến bị hất một chậu nước lạnh vào mặt cho tỉnh, ông ta mở bừng mắt ra nhìn thấy một phòng đầy nhóc người, bao gồm người của Bạch Diệc Phi còn có cả Ngưu Vọng và con trai ông ta cùng với mấy bác sỹ.

Bác sỹ là do Lâm Cuồng tìm giúp, bọn họ bây giờ đang xử lý vết thương cho Ngưu Vọng và con trai của ông ta.

Sở dĩ chưa đưa bọn họ đến bệnh viện ngay là bởi vì Bạch Diệc Phi không dám đảm bảo trên đường đến bệnh viện sẽ không có người chặn bọn họ lại, cho nên giữ họ lại bên cạnh mình mới là an toàn nhất.

Mà bên cạnh Tôn Minh Kiến là con trai Tôn Hào của ông ta đang nằm trên mặt đất, Tôn Hào cũng đã tỉnh lại, đang nằm run lẩy bẩy.

Thấy vậy, Tôn Minh Kiến đột nhiên hét ầm lên: “Bạch Diệc Phi, mày ra đây cho tao!”

Vì nhóm người của Bạch Diệc Phi đều mặc giống hệt nhau nên hầu như không thể nhìn ra được ai là Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đứng dậy đi tới trước mặt ông ta, từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, nhưng nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra được, trong ánh mắt của anh đang chứa đựng cơn thịnh nộ dời non lấp biển.

“Tìm tao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Tôn Minh Kiến lập tức gật đầu: “Tao có lời muốn nói”.

“Vậy thì mau nói đi, nói xong tao mời mày uống trà”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt.

Tôn Minh Kiến sửng sốt: “Ý gì? Uống trà?”

Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh như vậy, giọng nói thấp trầm: “Mời mày đi uống trà với Diêm vương”.

Tôn Minh Kiến lập tức hiểu được ý của anh, kinh hoàng lắc đầu: “Không, mày không được giết tao, Bạch Diệc Phi, mày không thể giết tao!”

“Tại sao không thể?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Vì cái gì mà mày có thể giết bạn của tao, tao lại không thể giết mày?”

Tôn Minh Kiến nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Bạch Diệc Phi, đây đều là âm mưu của Đạo Trưởng, ông ta cố ý lập cái bẫy này chính là để cho mày giết chết tao, ông ta mới có thể…”.

“Mới có thể dùng tội danh tao giết mày để phát động thế lực của cả Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cùng với những thế lực khác đến để vây giết tao?”, Bạch Diệc Phi dùng giọng rất tự nhiên nói tiếp câu còn lại của Tôn Minh Kiến.

Tôn Minh Kiến nghe xong thì gật đầu lia lịa, trên mặt dường như nổi lên chút cảm xúc vui mừng: “Đúng, đúng là như vậy, cho nên, mày không thể giết tao, chúng ta có thể hợp tác với nhau, cùng nhau đối phó…”.

“Bốp!”

Bạch Diệc Phi vung tay tát cho ông ta một bạt tai.

Lời của Tôn Minh Kiến bị cắt ngang, cả người ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Tao cho mày một bạt tai, theo như tính cách của mày thì chắc chắn mày sẽ ghi thù đến cuối đời, sau này chỉ cần có cơ hội thì sẽ trả thù tao, vậy thì để tránh sau này bị mày tìm đến báo thù, chỉ đành phải giết mày thôi”.

Sắc mặt Tôn Minh Kiến đột nhiên tái mét, ông ta làm sao mà không hiểu được ý của Bạch Diệc Phi, cái tát này chẳng qua chỉ là cái cớ, ngay từ đầu anh đã không định tha cho ông ta.

“Bạch Diệc Phi, mày phải nghĩ cho kỹ”, Tôn Minh Kiến sốt ruột nói: “Mày hẳn là biết được thế lực của Đạo Trưởng lớn đến đâu, nếu như mày giết tao, chắc chắn cũng sẽ không sống mà rời khỏi thủ đô này được!”

“Tao nói cho mày biết, ngoại trừ Hiệp hội liên minh doanh nghiệp còn có các gia tộc hào môn khác vì muốn nịnh bợ Hiệp hội đều sẽ nghe theo lời của Đạo Trưởng, không những thế, nhà họ Tùng cũng sẽ tham gia vào vụ này, mày còn có nhà họ Diệp là đối thủ, ắt hẳn bọn họ cũng sẽ tham gia, đến lúc đó mày chắc chắn là sẽ không sống nổi đâu!”

Những lời mà ông ta nói đúng là sự thực, Bạch Diệc Phi cũng đều hiểu rõ, chỉ cần anh không giết Tôn Minh Kiến và Tôn Hào, vậy thì khi anh đi ra chắc chắn sẽ không có ai dám động tay động chân với anh.

Nhưng anh không cam tâm.

Ngưu Vọng và con trai của ông ta bên kia còn đang hấp hối.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, thì cơn thịnh nộ trong lòng anh không thể kiềm nén được.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.