Sau khi Tôn Hào bị ném xuống, Bạch Diệc Phi lại cho người lôi Tôn Minh Kiến lên.
Tôn Minh Kiến nhìn Tôn Hào ở dưới lầu với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Bạch Diệc Phi đứng ở bên cạnh ông ta, lạnh lùng nói: "Tôn Minh Kiến, chỉ có thể trách mày số chó, mới tình cờ gặp phải tao".
Bạch Diệc Phi vừa nói vừa cầm con dao kia lên xoẹt một nhát vào cổ Tôn Minh Kiến.
Tôn Minh Kiến nhìn thấy vết máu trên con dao thì kinh hãi hét lên: "Đạo Trưởng, mau cứu tôi!"
Hét xong, ông ta lại lập tức nói với Bạch Diệc Phi: "Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, Bạch Diệc Phi, đừng giết tôi, tôi có thể nói cho anh biết một bí mật".
Bạch Diệc Phi xì nhẹ một tiếng: "Không có hứng thú".
Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Màn đêm được tô điểm bởi một vài ngôi sao, nhưng ánh sáng lẻ loi của một vài ngôi sao không thể chiếu rọi cả bầu trời.
Bởi vì Bạch Diệc Phi biết rằng, nếu anh giết chết Tôn Minh Kiến thì đêm nay nhất định sẽ trở thành một đêm "gió tanh mưa máu".
Nhưng anh không hề hối hận.
Bạch Diệc Phi cầm lấy con dao, chỉ tay vào đám người phía dưới, lớn tiếng nói: "Không ai có thể động đến những người anh em của tao mà bình yên vô cả".
"Không chỉ Tôn Minh Kiến, ngay cả lũ chúng mày, cũng chỉ có một kết cục đó là cái chết!"
"Không!"
Tôn Minh Kiến thét lên một tiếng vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng.
"Phụt!"
Bạch Diệc Phi xoẹt một nhát dao qua cổ của Tôn Minh Kiến, máu tươi không ngừng phun ra, bắn tung tóe trên mặt đất lẫn trên người Bạch Diệc Phi, nhuốm đỏ cả ban công.
"Bịch!"
Tôn Minh Kiến bị ném xuống ban công, rơi đúng trước mặt Đạo Trưởng, cặp mắt chưa nhắm trừng trừng nhìn ông ta.
Không gian chết chóc tĩnh lặng bao trùm cả nơi đây.
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở nhẹ cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, giọng nói của Đạo Trưởng nhàn nhạt truyền tới: "Nếu đã như vậy, cậu cũng chỉ còn một kết cục".
Sau đó Đạo Trưởng nói với đám người: "Bạch Diệc Phi còn sống thì những người khác đều phải chết!"
"Giết!"
Tiếng hét vang lên mở ra một cuộc hỗn chiến.
Chỉ có năm trong số mười gia tộc lớn đã đến, nhưng mỗi một gia tộc đều có cao thủ cấp ba ngang ngửa với Bạch Hổ.
Tính cả một số cao thủ cấp bốn cùng với mấy chục tên đàn em, cộng lại cũng là một con số khổng lồ, lúc này bọn chúng đều xông vào biệt thự, hò hét cứ như thể đang đánh nhau ở thời cổ đại, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.
Không hổ danh là hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, vừa vào trận đã áp đảo tứ đại gia tộc, ngoại trừ tên Đạo Trưởng sức mạnh kinh người ra thì còn có đám đàn em của ông ta cùng với nhóm tám của hiệp hội liên minh doanh nghiệp.
Nhóm tám của hiệp hội liên minh doanh nghiệp là một lực lượng chiến đấu, đảm nhiệm về một số việc cần phải giải quyết bằng vũ lực.
Trong đám người này cũng có cao thủ cấp hai lẫn cấp ba.
...
Lúc này, Bạch Diệc Phi đang đứng trên ban công, nhìn thấy đám người đông như kiến xông vào mà chẳng mảy may hoảng hốt.
Anh biết rằng lần "thập tử nhất sinh" này anh khó mà sống sót.
Nhưng anh vẫn kiên quyết giơ con dao trên tay lên, trầm giọng nói: "Giết sạch!"
Người của hai phe nhanh chóng đối đầu với nhau.
Người của Bạch Diệc Phi ở bên này, ngoại trừ Trần Hạo, yếu nhất cũng tầm cao thủ cấp bốn, nhưng bọn họ chỉ khoảng hơn ba mươi người, đấu với đám người đông đảo ngoài kia chỉ như lấy trứng chọi với đá.
Nhưng sức lực của đối phương không đồng đều, chỉ có đám loắt choắt xông lên phía trước, cho nên sau khi gặp phải đám người của Bạch Diệc Phi chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
Chung Liên cầm con dao phay, mượn không gian nhỏ hẹp chật chội để phát huy lợi thế của mình, một đao hạ được mấy tên mà không cần tốn sức.
Bạch Hổ vẫn không có vũ khí, anh ta dùng nắm đấm lẫn đôi tay của mình hung hăng nện vào người nào xông tới, trong nháy mắt đám người đó chỉ có thể kêu la thảm thiết.
Càng không cần phải nói đến Trần Ngạo Kiều, con dao trong tay anh ta xoẹt đến chỗ nào thì chỗ đó máu tươi giàn giụa.
Đột nhiên, có một bóng đen vọt ra, đánh nhau với người của tổ chức Cuồng Sa, trong chốc lát người mặc đồ đen bị đánh bay ra ngoài.
Người vừa mới xuất hiện là cao thủ cấp hai của hiệp hội liên minh doanh nghiệp, vẻ ngoài khoảng năm mươi tuổi, không cao lắm, mắt híp, trông lấm la lấm lét.
Sau đó, cao thủ cấp hai lại đấm một chưởng vào một người mặc đồ đen rồi lắc đầu coi thường: "Chỉ là một tên kinh doanh ở thành phố nhỏ mà thôi, cho dù có nuôi một đám vệ sĩ cấp bốn, tao cũng không thèm chấp".
"Đạo Trưởng vậy mà lại hao phí sức lực để đối phó với đám người này, đúng là lo nghĩ nhiều rồi".
Nhưng gã vừa mới dứt lời, một con dao từ phía sau lập tức phi tới.
Cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, cao thủ cấp hai vội xoay người, giơ tay lên tóm lấy nhưng bị hụt.
Vẻ mặt gã sững sờ, sau đó gã liền cảm thấy bên tai truyền đến tiếng gió, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người khiến cho gã không kịp phản ứng.
Vì vậy theo bản năng lựa chọn cách bảo toàn tính mạng, gã lăn một vòng trên mặt đất, tránh được một đòn trí mạng.
Tuy nhiên gã chưa kịp đứng lên thì con dao của Trần Ngạo Kiều lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt gã, nhanh đến mức gã không kịp nhìn thấy, vì vậy gã sợ hãi quay đầu bỏ chạy, còn khẽ nguyền rủa: "Mẹ kiếp! Sao lại có cao thủ cấp hai cơ chứ?"
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên.
"Ầm!"
Một bức tường của biệt thự bị sụp đổ, nứt ra một lỗ hổng rất lớn.
Sau đó một chiếc xe việt dã xông vào đám đông, đâm ngã hoàng loạt.
Mọi người thấy vậy nhao nhao chạy toán loạn.
Bốn người bước xuống xe, một người trong số đó chính là Lâm Cuồng.
Sau khi cậu ta xuống xe, hướng về phía Bạch Diệc Phi ở trên ban công, cười thật to: "Hahaha..."
"Anh Bạch, tính cả em nữa".
Bạch Diệc phi nhìn thấy Lâm Cuồng quay trở lại, trong lòng vô cùng cảm động.
Thật ra thì ngay từ đầu, anh không hề có một chút tình cảm nào với Lâm Cuồng, bởi vì anh không tin tưởng cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng là bạn của Bạch Khiếu.
Nhưng sau đó, lúc khốn đốn nhất anh chỉ có thể tìm Lâm Cuồng nhờ giúp đỡ tuy nhiên lần nào cậu ta cũng toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh.
Có một người anh em như vậy thì còn có lý do gì mà anh không tin tưởng cậu ta cơ chứ?
Hơn nữa cậu ta còn là cháu đích tôn của một gia tộc lớn, cậu ta rõ ràng không cần phải động tay động chân vào bất cứ việc gì, nhưng lại cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì anh, làm sao anh có thể không cảm động được?
Bạch Diệc Phi cũng hướng về phía Lâm Cuồng, hét lớn: "Lâm Cuồng, nếu hôm nay chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, con mẹ nó, anh muốn kết nghĩa anh em với cậu!"
Gào xong những lời này, anh trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống ban công lộ thiên của tầng hai, sau đó lại nhảy xuống sân.
Anh tiện tay nhặt lên một cây đao, xông về phía đám người đó.
Lâm Cuồng còn đem theo ba người nữa đều là cao thủ cấp ba từ trung cấp đến cao cấp, bọn họ đã từng chiến đấu với các cao thủ của hiệp hội liên minh doanh nghiệp.
Bạch Diệc Phi đang đi về phía của Lâm Cuồng, nhưng trên đường gặp phải rất nhiều người, bọn chúng thấy anh thì rối rít lao vào.
Nói Bạch Diệc Phi có thiên phú cũng không sai vì năng lực lĩnh hội của anh rất tốt, mặc dù không thể học được hết tinh túy nhưng cũng đủ để anh dựa vào đó mà thực hiện.
Trong đầu anh hồi tưởng lại dáng vẻ Sa Phi Dương cầm đao đánh nhau.
Anh cũng học Sa Phi Dương, xông vào đám người, ung dung bình tĩnh, dường như rất nhãn nhã, có người thấy Bạch Diệc Phi như vậỵ thì cho rằng anh không thể chịu nổi một cú.
Vì vậy rối rít xông lên.
Bạch Diệc Phi vung cây đao trong tay, những tên đó đều bị chém chết.
Bạch Diệc Phi lúc này có chút thích thú, anh dường như đã tìm được cảm giác khi dùng đao.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là cảm giác, còn kém Sa Phi Dương rất nhiều, nếu gặp người biết dùng đao thì có lẽ anh đã bị chém chết lâu rồi.
Lúc này anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh vô cùng sợ hãi.
Một cao thủ đột nhiên xuất hiện phía sau Lâm Cuồng, cầm một cây đao đâm về phía cậu ta.
"Cẩn thận!", Bạch Diệc Phi lo lắng hét lên.
Lâm Cuồng không màng đến tất cả mà quay lại đây, điều này đã khiến cho Bạch Diệc Phi vô cùng cảm động, nhưng nếu Lâm Cuồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh chắc chắn sẽ hối hận đến chết.