Một Bước Lên Tiên

Chương 697: Tình Nghĩa Của Trường Tiễu



Bụng của Trường Tiễu chảy đầy máu nhuộm đỏ cả một mảng quần áo, lưng anh ta dựa vào tường thở dốc, sắc mặt lại rất bình tĩnh nói: “Tôi đã hứa với một người bạn, lấy mạng mình để bảo vệ”.

Đây vốn không phải là câu nói lúc ban đầu, mà nó hoàn toàn trái ngược lại với những gì mà anh ta đã nói trước đó.

Cao thủ hạng ba than thở một câu: “Ngưỡng mộ anh ấy”.

“Tại sao?”, Trường Tiễu hỏi.

“Bởi vì anh ấy đã trở thành bạn của anh”.

Cao thủ hạng ba nói xong lại lắc đầu rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà, chiếc xe mà anh đâm vào lúc nãy, trong xe có một người chết rồi”.

“Ồ”, Trường Tiễu dường như không quan tâm lắm, chết thì chết thôi.

Cao thủ hạng ba nọ lạnh lùng nói: “Anh ta là cậu chủ của nhà họ Chu!”

“Anh đã giết chết anh ta!”

Hiển nhiên, hai cao thủ hạng ba này sẽ không thể tha cho anh ta.

Trong một giây tiếp theo, hai người nọ đồng thời hướng về phía Trường Tiễu ra tay.

Trường Tiễu đã bị thương rất nặng, anh ta hầu như không thể đánh lại hai người nọ, cho dù là đánh với một người thì anh ta cũng không còn sức nữa.

Anh ta biết mình đã không thể thoát được nữa rồi, đột nhiên khoé miệng cong lên một nụ cười, trong đầu anh ta ngập tràn hình ảnh quen thuộc kia, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng gọi: “Anh Trường Tiễu”.

...

Biệt thự của nhà họ Tôn.

Cuộc hỗn chiến đã bắt đầu từ bên trong khu biệt thư và lan ra đến bên ngoài.

Đạo Trưởng ra tay đánh nhau với Sa Phi Dương.

Đạo Trưởng mặc bộ đồ thời Đường rộng rãi, lúc hai bàn tay của ông ta và Sa Phi Dương đập vào nhau thì ống tay áo giống như bị một cơn gió to thổi mạnh khiến nó bay lật phật không ngừng.

Hai người chỉ đập tay như vậy, trông thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực tế ẩn chứa một sức mạnh cực lớn.

“Oành!”

Hai người đều giật lùi lại mấy bước.

Bọn họ có vẻ không bị làm sao, nhưng sức mạnh của ám kình ẩn giấu trong chiêu thức khi va chạm vào nhau khiến cho những người xung quanh bị hất ra ngã nhào xuống đất.

Đạo Trưởng kinh ngạc nhìn Sa Phi Dương: “Ông là ai?”

Lần đầu tiên trên mặt Sa Phi Dương có biểu cảm nghiêm trọng như vậy.

Từ một chưởng lúc nãy có thể thấy được, hai người này vốn ngang tài ngang sức, cho nên Sa Phi Dương mới nghiêm túc.

Nhưng hai người này lại rất ăn ý dừng tay lại không tiếp tục tấn công nữa mà lùi về phía sau.

Bạch Diệc Phi vốn đang rất kích động nhìn chằm chằm Sa Phi Dương và Đạo Trưởng, bởi vì anh rất muốn được chứng kiến hai người thuộc đẳng cấp cao như nhau này đánh nhau sẽ thế nào.

Nhưng lúc anh quay đầu lại nhìn thấy đám anh em của mình thì trong lòng lại cảm thấy nặng nề.

Anh phải vất vả bao lâu mới bồi dưỡng ra được một nhóm người này, một lúc ngắn ngủi đã tổn thất mất tám người.

Cả Bạch Hổ và Chung Liên đều bị thương không nhẹ, Trần Ngạo Kiều ban đầu vẫn bình thường thì bây giờ cũng đã bị thương rồi.

Đương nhiên tình hình của đối phương cũng chẳng khá hơn bọn họ.

Đám vệ sỹ bình thường đã chết gần hết, Kỳ Kỳ và Trần Ngạo Kiều mỗi người đã giết được một cao thủ hạng hai, vài cao thủ hạng ba, đám cao thủ hạng bốn thì còn chết nhiều hơn.

Bạch Diệc Phi lại nhìn về phía Đạo Trưởng và Sa Phi Dương.

Sắc mặt Sa Phi Dương nghiêm trọng nhưng không hề trả lời câu hỏi của Đạo Trưởng, mà chỉ nói với Đạo Trưởng: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sẵn, cậu muốn làm con chim sẻ kia hay sao?”

“Đáng tiếc, sư phụ của cậu bảo cậu nâng đỡ một người khác, nhưng cậu lại lấy đó làm cái cớ để thoả mãn ham muốn cá nhân của mình”.

“Nhìn tướng mặt của cậu, đại hung, ắt là sinh mệnh không dài”.

“Nói vớ vẩn! Ông rốt cuộc là ai”, Đạo Trưởng sa sầm mặt hỏi.

Sa Phi Dương nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Việc trước đây tôi không nhớ rõ nữa rồi, bây giờ tôi là bạn của Bạch Diệc Phi”.

Nói xong, hình như cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu lại nhìn Bạch Diệc Phi một cái, hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: “Phải không?”

Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu: “Phải!”

Đạo Trưởng cũng nhìn sang, vẻ mặt khó hiểu: “Quả là đã coi thường cậu rồi!”

Trong lòng Bạch Diệc Phi đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi vì các anh em của mình người nào người nấy đều bị thương, còn có mấy người đã chết. Đạo Trưởng nói như vậy anh không hề cảm thấy vui vẻ mà ngược lại càng tức giận hơn: “Liên quan quái gì đến ông! Ngớ ngẩn!”

Câu nói này khiến cho Đạo Trưởng phát khùng.

Đạo Trưởng khè hừ một tiếng, bóng người hơi loé lên, giống như một cái bóng mờ lao nhanh về phía Bạch Diệc Phi.

Tốc độ của ông ta cực nhanh làm người ta hầu như không thể nhìn rõ.

Bạch Diệc Phi thấy vậy bỗng giật mình kinh hãi, trái tim như muốn nhảy cả lên cổ họng.

Đây là lần đầu tiên anh trông thấy một người có tốc độ nhanh đến như vậy, nhanh đến mức chỉ còn nhìn thấy một cái bóng mờ, khiến người ta muốn trốn cũng không trốn được.

Mà lúc này, Sa Phi Dương lại bước lên phía trước đến chắn trước mặt Đạo Trưởng, sau đó sử dụng một chiêu thái cực bát quái.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng động lớn phát ra, sau đó Sa Phi Dương bị đẩy lùi lại mấy bước còn Đạo Trưởng thì vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Bạch Diệc Phi chỉ kịp vươn tay đỡ lấy người Sa Phi Dương, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, anh lo lắng hỏi: “Tiền bối, ông sao rồi?”

Miệng Sa Phi Dương chảy ra một tia máu, cười khổ nói: “Thiên phú của người này rất cao!”

Vừa rồi khi hai người đánh nhau, Đạo Trưởng đã đấm Sa Phi Dương ba đấm, chẳng qua là ngay từ lần đầu tiên giao đấu Đạo Trưởng đã nghiệm ra được kiểu phát lực ám kình của Sa Phi Dương, cho nên lần giao đấu này đã lập tức sử dụng phương pháp phát lực của Sa Phi Dương.

Đầu tiên là dùng tốc độ để vung cánh tay, sau đó vào lúc sắp sửa đánh trúng mục tiêu thì mới sử dụng ám kình.

Sa Phi Dương không khỏi thở dài, nói với Đạo trưởng: “Ưu thế của tôi là cách sử dụng lực ám kình, nhưng mà mới giao đấu vài cái cậu đã học được rồi”.

Sau đó ông ta lại nói: “Cậu vốn là đệ tử của Thừa Tân Thu, cho nên tôi không bằng cậu”.

Sau khi nghe Sa Phi Dương nói xong, Bạch Diệc Phi và tất cả mọi người có mặt đều giật mình kinh hãi.

Chỉ mới giao đấu vài chiêu mà đã nhìn ra được cách đánh võ của đối phương sau đó học theo, khả năng thiên phú như vậy kinh khủng đến mức nào?

Như vậy xem ra, thực lực cao thủ hạng hai của Đạo Trưởng không phải dạng danh bất hư truyền.

Đạo Trưởng đứng yên, chắp tay sau lưng, nói bằng giọng đều đều: “Ông có được thực lực như ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng, hà tất lại vì một người vừa mới quen mà hy sinh tính mạng của mình?”

“Nếu ông gia nhập vào Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, với bản lĩnh này của ông thì chẳng lo một đời vinh hoa phú quý, hưởng thụ không hết”.

“Thế nào?”

Đạo Trưởng muốn chiêu mộ Sa Phi Dương trở thành người của mình, dù gì người có thực lực như của Sa Phi Dương không nhiều, ông ta có chút tiếc người tài, nhưng mục đích quan trọng nhất vẫn là giết Bạch Diệc Phi.

Chỉ cần Sa Phi Dương trở mặt quay súng lại với quân mình, vậy thì muốn giết Bạch Diệc Phi sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng sự cám dỗ của vinh hoa phú quý đối với Sa Phi Dương mà nói chẳng được coi là cám dỗ.

Sa Phi Dương một lần nữa bị ép nhớ lại khoảng thời gian mười sáu năm bị nhốt trong hang vàng, không khỏi bật cười: “Tiền, là thứ mà tôi ghét nhất trong cuộc đời này”.

Nói xong, Sa Phi Dương liếc nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó nghiêm túc nói với Đạo Trưởng: “So với tiền, thứ mà tôi thích chính là tự do, chính cậu ta đã cho tôi tự do, cho nên, tôi không đồng ý”.

Bạch Diệc Phi nghe được những lời này rất cảm động, trước kia anh vẫn có chút đề phòng với Sa Phi Dương, dù gì thì thân phận của ông ấy quả thực khiến người ta khó mà yên tâm được, nhưng bây giờ, trong lòng anh lại không khỏi cảm thấy áy náy.

Đồng thời, anh cũng cảm thấy rằng từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nghi ngờ và đề phòng Sa Phi Dương nữa.

Sắc mặt Đạo Trưởng rất khó coi, hơi nheo mắt nhìn Sa Phi Dương: “Chết cũng không sợ sao?”

Đạo Trưởng đã đoán ra được thói quen đánh võ của Sa Phi Dương, lại thêm việc Sa Phi Dương đã tự mình thừa nhận bản thân ông ta không bằng Đạo Trưởng, cho nên kết quả của Sa Phi Dương chỉ có chết mà thôi.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô cũ kỹ lái vào bên trong khu biệt thự.

Liền ngay sau đó có một người bước xuống, cất giọng nói vang vọng: “Vậy nếu như có thêm tôi nữa thì sao?”

Vài người nghe tiếng liền quay đầu sang nhìn, hoá ra là Bạch Vân Bằng đến đây.

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Bạch Vân Bằng, tâm trạng của anh bỗng trở nên phức tạp.

Anh không biết phải đối mặt với người bố ruột này của mình thế nào, dù sao thì từ lúc anh còn rất nhỏ đã bị đưa đi rồi, hai mươi năm nay ông ta chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một người cha với con trai của mình.

Nhưng nói cho cùng, bọn họ vẫn có mối quan hệ huyết thống cha con.

Cũng chính vì Bạch Vân Bằng mà Bạch Diệc Phi mới có cơ hội tiếp quản tập đoàn Hầu Tước, khiến cho cuộc sống của anh xảy ra nhiều chuyển biến lớn như vậy.

Trong thời gian đó, bởi vì chuyện của Lương Minh Nguyệt, Bạch Vân Bằng đã tặng Hầu Tước cho Diệp Giả, nhưng mà Bạch Diệc Phi lúc đó đã có năng lực để lấy lại hầu Tước.

Điều thực sự khiến trong lòng anh luôn ôm cơn tức là Bạch Khiếu, em trai ruột của anh, gã muốn giết chết anh mà Bạch Vân Bằng lại giả bộ như không biết gì hết, một sự thiên vị rõ ràng, vì cái gì?