Một Bước Lên Tiên

Chương 706: Hậu Quả Để Lại 2



“Hai vệ sỹ của nhà họ Chu đều quen biết với Trường Tiễu, biết được cậu chủ của nhà họ Chu đã chết rồi, dù có giết Trường Tiễu thì bọn họ cũng không thể giải quyết được chuyện này, cho nên đã cứu Trường Tiễu”.

“Cậu chủ của bên nhà họ Hồ cũng đã bị giết, theo như tin tức nhận được là bị một người phụ nữ chặn đường, nhưng vẫn chưa biết người này là ai”.

“Nhà họ Tùng cũng muốn đến, nhưng đã bị ông Hai Lâm chặn lại nên quay về rồi”.

“Còn có nhà họ Diệp, Diệp Giả vốn cũng muốn đến, nhưng bị bố anh chặn ở nhà, cũng vì việc này nên đám trưởng bối nhà họ Bạch đang làm loạn lên với bố anh, còn nói là muốn thay đổi gia chủ của nhà họ Bạch”.

“Tiếp nữa là Trần Ngạo Kiều đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa rồi, vết thương trên chân đã khôi phục lại kha khá”.

“Đúng rồi, còn có một tin tốt nữa, bên thành phố Thiên Bắc điện qua, nói là Từ Lãng tỉnh rồi”.

Sau trận chiến đêm qua, ngay khi trời vừa sáng thì cả thủ đô này đã rơi vào trạng thái sôi sùng sục.

Sau đó hầu như tất cả mọi người đều biết rằng, ở thành phố Thiên Bắc có một ông chủ nhỏ tên là Bạch Diệc Phi, anh ấy và Chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp đã kết thù với nhau, lại vì cứu thủ hạ của mình mà đối đầu với Hiệp hội, không những giết chết Phó chủ tịch mà còn đánh nhau một trận với Đạo Trưởng và hơn một nửa thế lực của gia tộc hào môn của thủ đô, nhưng kết quả đáng kinh ngạc hơn nữa là anh ấy đã chiến thắng bọn họ.

Nghe được những tin tức này, hầu như tất cả mọi người ở thủ đô đều không khỏi kinh hãi.

Phải biết rằng Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô là người ngự trị phía trên của tứ đại gia tộc, cho dù là tứ đại gia tộc thì cũng không dám đối đầu với Hiệp hội.

Khắp các hang cùng ngõ hẻm của thủ đô đều đang bàn tán xôn xao về chuyện này.

“Bà mẹ nó! Trước đây sao chưa từng nghe đến cái tên Bạch Diệc Phi này vậy?”

“Giờ thì anh ta đã trở nên cực kỳ nổi tiếng rồi!”

“Mẹ kiếp, trâu bò quá!”

“Từ nay về sau, Bạch Diệc Phi chính là thần tượng của tôi!”

...

Bất kể là đám người này thảo luận ra sao, truyền bá thế nào thì cũng chẳng còn liên quan gì đến đương sự nữa rồi.

Bạch Diệc Phi ngồi ở trên giường bệnh, nghe Trương Hoa Bân báo cáo xong mới từ tốn mở miệng nói: “Chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, đúng không?”

Trương Hoa Bân yên lặng.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Nói chút chuyện xấu đi”.

Trương Hoa Bân im lặng một lúc mới bất đắc dĩ thở dài: “Bất kể làm chuyện gì cũng đều phải trả giá cả”.

“Bạch Diệc Phi, việc lần này rất nghiêm trọng, chúng ta đã khiêu khích Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, mà cái giá chúng ta phải trả cũng rất đắt, tôi hy vọng anh có thể nghĩ thoáng một chút”.

Bạch Diệc Phi không nói gì mà chỉ yên lặng lắng nghe Trương Hoa Bân nói, anh chẳng qua chỉ muốn nghe một chút thông tin không vui vẻ kia mà thôi.

Trương Hoa Bân thấy vậy chỉ đành phải nói: “Đã chết mười anh em của Cuồng Sa”.

“Bác sỹ Ngưu, không thể cứu được”.

“Hai tay của con trai ông ấy đã được phẫu thuật, đa phần các ngón tay đã được nối lại nhưng sau này sẽ không thể hoạt động như bình thường được nữa”.

“Nhưng mà người không sao là tốt rồi, sau này chúng ta có thể giúp anh ta tìm…”.

Trương Hoa Bân còn chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã ngắt lời anh ta: “Tôi muốn được yên tĩnh một mình”.

Trương Hoa Bân hơi ngẩn ra, tiếp sau đó gật đầu rời khỏi phòng bệnh.

Chỉ còn lại một mình Bạch Diệc Phi, anh dựa người vào đầu giường, hai tay nắm chặt, toàn thân run rẩy.

Anh bây giờ gần như không biết được mục đích lần này của anh đến thủ đô là gì nữa rồi, cũng không biết việc làm lần này là đúng hay sai nữa.

Nhưng bên phía anh bị tổn thất bao nhiêu anh em như vậy, anh cảm thấy mình đã sai rồi.

Bạch Diệc Phi âm thầm hối hận.

Tại sao mọi việc lại thành ra thế này?

Anh vốn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, không muốn tham gia vào những việc này nữa, kết quả anh lại càng ngày càng lún sâu hơn, muốn rút ra cũng không thể rút được nữa. Nếu như anh quyết định rút ra, vậy thì những anh em đã chết của anh chẳng phải oan uổng lắm hay sao?

Đúng lúc này Kỳ Kỳ bước vào.

Hai mắt của Bạch Diệc Phi bị băng kín mít, anh không thể nhìn thấy người đi vào là ai, nhưng nghe tiếng chân thì anh đã đoán ra được, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi muốn ở một mình để được yên tĩnh cũng không được sao?”

Nhưng Kỳ Kỳ lại lạnh mặt, hừ một tiếng: “Anh làm sao mà xứng đáng được với Lý Tuyết, anh lại dám dính vào cô ngôi sao kia?”

“Ngôi sao?”, mặt Bạch Diệc Phi nghệt ra.

Kỳ Kỳ lạnh lùng châm chọc: “Phương Nhiên, cô ta có gương mặt đứng hàng lưu lượng top 1 top 2, trên mạng người ta còn gọi cô ta là Ngọc nữ nữa kìa!”

Nghe đến cái tên Phương Nhiên, Bạch Diệc Phi liền nhớ ra.

Nhưng hai chữ Ngọc nữ này hình như chẳng có tí tẹo dính dáng gì đến Phương Nhiên cả, dù sao thì anh cũng đã từng tận mắt chứng kiến con người thật phía sau của Phương Nhiên rồi.

Bạch Diệc Phi hỏi bằng giọng kinh ngạc: “Cô làm sao mà biết được?”

“Haiz, không đúng, ai dính dáng gì đến cô ta hả?”

Kỳ Kỳ hừ mũi: “Tôi phát hiện cô ta ở trong nhà của Tôn Minh Kiến, giờ cô ta đang bị người của anh giữ, ồ, còn có chị họ của anh”.

Bạch Diệc Phi chớp mắt, có chút khó tin nói: “Bạch Kiều?”

“Chính xác”.

Bạch Diệc Phi rõ ràng là ngẩn ra một lúc, anh cảm thấy rất là khó hiểu hỏi: “Cái này thì có liên quan gì đến Bạch Kiều?”

Vì vậy Kỳ Kỳ kể lại hết tất cả mọi chuyện của Bạch Kiều tối hôm qua cho Bạch Diệc Phi nghe, sau đó lại hỏi: “Anh định xử lý thế nào?”

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ý Kỳ Kỳ, ban đầu cũng chính là vì Bạch Kiều nên đã suýt chút nữa hại chết Từ Lãng, cho nên trong lòng Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ hận cô ta.

Song, Bạch Diệc Phi lúc này lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Tối hôm qua tại sao cô lại không nói cho sư phụ mình biết về bí mật kia?”

Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Diệc Phi, không hề trả lời câu hỏi của anh mà giơ nắm đấm be bé của mình lên vung vài cái trước mặt Bạch Diệc Phi sau đó hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Đợi đến khi Kỳ Kỳ đi đến cửa phòng, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Muốn đi rồi à?”

Kỳ Kỳ mặc kệ anh, mở cửa đang định bước ra khỏi phòng, Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Anh cô đã tỉnh rồi”.

Kỳ Kỳ đột ngột khựng lại, tiếp sau đó hờ hững nói: “Biết rồi”.

Nói xong, cô ta liền rời đi.

Xa cách nhiều năm như vậy, khi gặp lại lần nữa chắc chắn sẽ rất kích động, nhưng sau sự kích động đó thì sao, bọn họ cần phải suy nghĩ xem làm sao để đối diện được với nhau.

Bạch Diệc Phi rất hiểu tâm trạng của Kỳ Kỳ, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Mọi việc sẽ ổn cả thôi”.

...

“Thực xin lỗi, không thể vào”.

“Tránh ra cho tôi!”

“Xin lỗi, ông thực sự không thể vào được”.

“Tôi nói anh tránh ra, có biết tôi là ai không? Có phải không muốn sống nữa không?”

“Ai cũng không được phép vào trong!”

“Mẹ kiếp, muốn chết à!”

“Rầm!”

"...".

Bạch Diệc Phi vốn tưởng rằng cuối cùng thì mình cũng có được không gian riêng yên tĩnh, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, hơn nữa hình như còn đánh nhau rồi.

Đột nhiên một người mặc đồ đen của nhóm Cuồng Sa chạy vào bảo vệ cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đàn ông mặc đồ đen nói: “Có người tự xưng là bác cả của anh, cứ đòi xông vào đây tìm anh tính sổ, chúng tôi không cho ông ta vào, ông ta liền đánh nhau với chúng tôi, người ông ta mang theo rất giỏi, chúng tôi không phải là đối thủ của họ”.

Chỉ cần lấy danh nghĩa là bác cả của Bạch Diệc Phi, bất kể đối phương có phải là đối thủ của họ hay không thì nhóm người mặc đồ đen này có lẽ đều sẽ không thực sự làm bị thương đối phương.

“Rầm!”

Cửa bị ai đó đá từ bên ngoài bật ra đập vào tường.

Sau đó có một nhóm người xông thẳng vào bên trong phòng bệnh.

“Rầm!”

Một người mặc đồ đen bị ném lên mặt đất, hẳn là người lúc nãy đứng ngăn ở cửa.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Bạch Diệc Phi thắt lại, nhưng trên mặt lại không có chút thay đổi nào, rất bình tĩnh hỏi: “Mấy người là ai?”

Người mà lúc nãy nói mình là bác của Bạch Diệc Phi đứng ở vị trí trên cùng, giọng nói của ông ta vừa to vừa ồm: “Cậu là Bạch Diệc Phi?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Là tôi, ông là?”

Người đàn ông nghiêm mặt lại nói: “Tôi là bác cả của cậu, Bạch Phi Long”.