Nhưng khi cô nghe thấy tiếng động lớn kia và nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị chiếc xe húc văng ra xa thì cả người như bừng tỉnh, cùng lúc đó cũng ngây ra.
Bạch Diệc Phi đã bất tỉnh nhân sự.
...
Ý thức của Bạch Diệc Phi rất mơ hồ, cảm giác giống như đang mơ một giấc mộng.
Anh dường như nhìn thấy mình đang ôm Bạch Diệc Linh mới chỉ vài tháng tuổi trong lòng rồi nựng cho cô bé cười thật tươi.
Nhìn thấy bộ dáng Bạch Diệc Linh đang chập chững tập đi, bộ dáng gian nan học nói, giọng nói lảnh lót gọi anh một tiếng anh.
Còn có sau này khi em gái đã lớn hơn, cô bé vô cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, rồi cả dáng vẻ cầm tiền đưa cho anh đi mua bánh…
“Hu!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên mở mắt ra, ý thức đã quay trở lại, anh nhìn kỹ xung quanh, phát hiện đây là trần nhà màu trắng trong phòng bệnh của bệnh viện, bên tai là tiếng tít tít của máy móc.
Bạch Diệc Phi hít thở sâu mấy lần, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện..
Em gái đã đi rồi, không bao giờ quay trở về nữa.
Ở bên giường có rất nhiều người đang đứng đó trông Bạch Diệc Phi, Trần Hạo, Bạch Hổ, Từ Lãng, Dương Xảo, thậm chí cả Trần Ngạo Kiều vẫn còn đang trong thời gian dưỡng bệnh.
Cùng Lý Tuyết với gương mặt vô cùng lo lắng.
Sau khi thấy Bạch Diệc Phi tỉnh dậy, mọi người đều lo lắng chạy đến.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Tôi không sao”.
Thấy vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng câu nói này của Bạch Diệc Phi lại khiến trái tim Lý Tuyết đau nhói.
Lý Tuyết cho rằng, sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại có thể sẽ khóc, có thể sẽ nổi giận, có thể sẽ nói rằng anh muốn được ở một mình.
Nhưng anh không làm gì cả, anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Lý Tuyết là vợ của Bạch Diệc Phi, tình cảm của hai người rất sâu nặng, cô có thể cảm nhận được Bạch Diệc Phi sắp không thể trụ được nữa rồi.
Cho nên cô không kiềm được mà lặng lẽ rơi lệ.
Nhìn thấy Lý Tuyết khóc, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng an ủi nói: “Vợ à, đây không phải là lỗi của em, đừng suy nghĩ nhiều, sau này cũng đừng làm việc dại dột như vậy nữa”.
Lý Tuyết lại càng khóc nhiều hơn.
“Hu hu…”.
...
Bất giác, thời gian cứ thế trôi đi, rồi đến ngày tổ chức đám tang của Bạch Diệc Linh.
Vào ngày tang lễ, tất cả mọi người đều mặc đồ đen, ngoài người thân và bạn bè thân thiết, còn có các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phi Tuyết cũng đến.
Mỗi người đều đi đến an ủi vài câu rồi lần lượt cúi đầu chào, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cũng lần lượt đáp lại.
Sau một ngày bận rộn, đám tang đã kết thúc.
Trong suốt quá trình, từ khi biết Bạch Diệc Linh đã chết, cho đến khi kết thúc tang lễ, Bạch Diệc Phi chưa từng rơi lệ.
Lưu Tử Vân bèn nắm lấy tay Lý Tuyết khuyên cô: “Tuyết Nhi, khi về con hãy khuyên nó thật nhiều, nhìn nó vẫn chưa từng rơi một giọt lệ, như thế này không phải là chuyện tốt, nó mà cứ kìm nén mọi cảm xúc trong lòng như vậy thực sự không tốt đâu”.
Vành mắt Lý Tuyết đỏ hoe gật đầu.
Sau khi mọi người đi hết, Bạch Diệc Phi ngồi xổm trước bia mộ của Bạch Diệc Linh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh của Bạch Diệc Linh trên bia mộ.
Lý Tuyết yên lặng đứng bên cạnh cùng anh.
Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy bụng mình vô cùng khó chịu, có một loại cảm giác khó chịu buồn nôn, cô không thể chịu đựng được cho nên vội vàng chạy ra phía xa, chống tay lên một gốc cây rồi nôn thốc nôn tháo.
“Oẹ”!
Nhưng bụng của cô lại càng khó chịu hơn, dù cô nôn thế nào thì cũng không thể nôn ra được.
Rồi cô cảm thấy lưng mình được một bàn tay to lớn vuốt nhè nhẹ.
Bạch Diệc Phi lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng chỉ thấy khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như vậy, trên mặt chỉ là có nhiều thêm một chút quan tâm mà thôi.
Lý Tuyết cảm thấy điều này rất không bình thường.
Cô nhẹ giọng đáp: “Không sao, dạ dày không thoải mái thôi”.
Lý Tuyết nghe thấy câu này thì trái tim khẽ run lên, sau đó gật đầu.
Về đến nhà, Lý Tuyết trông rất mệt mỏi, cả ngày hôm nay thực sự là quá mệt, Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức bảo cô lên giường nghỉ ngơi.
Lý Tuyết nằm trên giường, nắm lấy tay Bạch Diệc Phi, tự trách nói: “Chồng ơi, em xin lỗi”.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng an ủi: “Không phải lỗi của em, đừng nghĩ nhiều”.
Nghe những lời này, trong lòng Lý Tuyết vẫn cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa cô muốn được ở bên cạnh cùng với anh vào lúc thế này.
Nhưng cô đã quá mệt, cô không thể khống chế được cơn buồn ngủ của mình nữa mà ngủ thiếp đi.
Sau khi Lý Tuyết ngủ say, Bạch Diệc Phi nhìn bốn phía xung quanh, sau đó bắt đầu dọn dẹp vệ sinh căn phòng, anh mang những quần áo cần giặt đi giặt hết, thậm chí cả cơm tối cũng đã nấu xong.
Cuối cùng anh không biết phải làm gì nữa, liền đi đến nhà Từ Lãng.
Nhưng sau khi đến nhà Từ Lãng, anh lại chỉ ngồi ngẩn ra trên ghế sô pha, không biết phải làm gì.
Từ Lãng nhìn thấy vậy rất là lo lắng, bởi vì anh ta vốn dĩ đã ít nói, lại càng không biết phải đi an ủi người khác thế nào, nên cũng đành ngồi ở bên cạnh anh.
Bạch Diệc Phi cứ ngồi như vậy khoảng một tiếng, sau đó rời đi.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, Dương Xảo lo lắng hỏi Từ Lãng: “Anh Bạch không sao chứ?”
Từ Lãng lắc đầu nói: “Việc lần này đối với anh ấy mà nói là một đả kích rất lớn, có lẽ trong một thời gian ngắn còn chưa chấp nhận được”.
...
Sau khi rời khỏi nhà của Từ Lãng, Bạch Diệc Phi cũng không đi về nhà mà đi đến nhà của Trương Hoa Bân.
Tương tự, anh cũng ngồi ở nhà Trương Hoa Bân một tiếng rồi rời đi.
Vợ của Trương Hoa Bân thấy vậy cũng rất lo lắng: “Anh ấy cứ như vậy thực sự không tốt”.
“Haiz, anh ấy cần thời gian để đi chấp nhận sự thật này”, Trương Hoa Bân bất lực thở dài.
...
Sau đó Bạch Diệc Phi lại tới nhà Long Linh Linh, thấy đèn trong nhà cô ta vẫn sáng, liền đến gõ cửa.
Long Linh Linh trong bộ đồ ngủ mở cửa ra, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cô ta hơi ngạc nhiên.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Có thể vào trong ngồi một lát được không?”
Long Linh Linh đang định trả lời thì trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ai vậy?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy thì sững sờ, sau đó lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không biết…”.
Nói xong anh xoay người rời đi.
Long Linh Linh không gọi Bạch Diệc Phi, cô ta chỉ dùng ánh mắt thương xót nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi đang đi xa.
Lưu Hiểu Anh từ trong phòng bước ra hỏi: “Ai vậy?”
Long Linh Linh lắc đầu nói: “Nhầm nhà”.
Lưu Hiểu Anh nghi ngờ nhìn về phía cửa, nhưng lại không thấy ai hết.
...
Bạch Diệc Phi một mình đi trên đường như cái xác không hồn.
Trời đã về đêm, hai bên đèn đường đã được bật sáng, làm nổi bật lên hàng người đi qua đi lại trên đường.
Bạch Diệc Phi bước đi không mục đích, anh không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình cần phải đi đâu, càng không biết mình nên làm cái gì.
Anh cảm thấy mình giống như đã mất đi linh hồn, cả người chẳng còn chút động lực nào, dường như anh đã không còn động lực để sống tiếp nữa.
Bạch Diệc Phi cứ đi mãi đi mãi, đột nhiên va phải một người, người nọ mặt đầy phẫn nộ quát Bạch Diệc Phi: “Không có mắt à!”
Nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như một xác chết biết đi của Bạch Diệc Phi, hắn lại bị doạ cho sợ chết khiếp, sau đó khinh bỉ né anh ra: “Đúng là đen đủi!”
Bạch Diệc Phi mặc kệ hắn, tiếp tục đi về phía trước, không biết đã đi được bao lâu liền đụng phải một người khác.