Một Bước Lên Tiên

Chương 717: Tiền Không Phải Là Vạn Năng



Đám người bên dưới khán đài hoan hô không dứt, sau đó là các thể loại châm chọc.

“Chỉ là loại gà mờ thế này?”

“Trông anh ta cứ như xác chết biết đi ấy, cứ làm như trong nhà có người chết không bằng!”

“Cả Đinh Thiếu mà cũng dám chọc vào, đúng là chán sống!”

Âm thanh nói chuyện của đám người này bị Phương Nhiên nghe thấy, trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu nhưng cũng rất bực mình: “Tôi đã nói là không cần rồi, anh đi lên đó làm cái gì? Ai cần anh đi lên đó khoe khoang?”

Nhưng Bạch Diệc Phi không có tâm trạng cũng không có đầu óc để suy nghĩ đến những việc này.

Anh ấy biết mình vẫn luôn dồn nén cảm xúc của chính mình, cho nên cũng hiểu rất rõ, nếu như anh còn không phát tiết hết ra thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Vì vậy Bạch Diệc Phi mới cúi người với Đinh Thiếu rồi nói một câu: “Cảm ơn”.

Mặt Đinh Thiếu dại ra nhìn Bạch Diệc Phi: “Ý mày là gì?”

“Lúc nãy tao đang chòng ghẹo, không, không đúng, là đang chủ động theo đuổi bạn gái của mày, mày lại đi cảm ơn tao?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu, khẽ nói: “Cô ta không phải bạn gái của tôi”.

“Cảm ơn anh, là bởi vì anh cho tôi cơ hội để phát tiết”.

Mặt Đinh Thiếu vẫn chả hiểu gì: “Cơ hội để phát tiết?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy, chỉ đành phải nói thẳng: “Ý là cảm ơn anh để cho tôi đánh anh”.

Đinh Thiếu nghe thấy câu này thì bất ngờ nổi khùng lên: “Con mẹ nó, ông còn tưởng mày bị doạ cho ngu luôn rồi, hoá ra là đang làm bộ, mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không?”

Đám người bên dưới khán đài lại bắt đầu chửi bới và châm chọc Bạch Diệc Phi.

“Chảnh thì đáng đánh!”

“Đinh Thiếu mau đánh hắn đi!”

“Đánh cho hắn biết thế nào là ngoan đi, cho hắn biết là Đinh Thiếu không phải là người dễ chọc vào đâu!”

Đinh Thiếu lúc này đang rất tức giận, không muốn phí lời với Bạch Diệc Phi nữa nên xông thẳng về phía anh, nhè đầu anh mà dùng tay chém xuống.

Bạch Diệc Phi không hề trốn về phía sau mà lại xông lên phía trước, cứ thể húc thẳng vào ngực của Đinh Thiếu, bây giờ thì cú chém tay kia hết cách để chém tiếp nữa, còn cơ thể thì suýt chút nữa là bị mất thăng bằng.

Một tay Bạch Diệc Phi tóm chặt lấy cánh tay của Đinh Thiếu, tay còn lại ấn lên vai của gã, rồi ấn chặt người gã xuống đất, sau đó siết chặt nắm đấm, đấm liên tiếp lên đầu Đinh Thiếu.

“Bốp bốp bốp…”.

Kiểu đánh này khá giống với cách đánh của Tần Sơn.

Đinh Thiếu bị đánh đến mức không có cơ hội phản đòn, chỉ đành kêu lên thảm thiết: “Á, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nhận thua, á đừng đánh nữa!”

Bên dưới khán đài, tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh hãi.

Đinh Thiếu chính là quán quân Taekwondo toàn tỉnh, sao lại bị người ta đánh cho đến mức không thể phản đòn thế này?

Tất cả mọi người đều không thể tin vào cảnh đanh diễn ra trước mắt này.

Phương Nhiên cũng há ngoác hết cả miệng ra, sững sờ đứng yên tại chỗ.

Quán bar vốn dĩ ồn ào bỗng trở nên yên ắng, ngay cả tiếng nhạc sôi động cũng ngừng hẳn.

Vì vậy, tiếng Bạch Diệc Phi đánh vào người Đinh Thiếu lại càng khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Đinh Thiếu không chịu được mà khóc lóc cầu xin, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không hề ngừng lại.

Những người không biết chuyện gì đang xảy ra còn tưởng là Bạch Diệc Phi có thâm thù đại hận gì với Đinh Thiếu.

Nhưng nếu như Bạch Vân Bằng trông thấy Bạch Diệc Phi lúc này thì chắc chắn sẽ bị doạ cho sợ chết khiếp, bởi vì ánh đỏ quái dị kia lại xẹt lên trong ánh mắt của anh.

“Đừng đánh nữa, từ giờ tôi không dám nữa, tha cho tôi đi, tôi xin anh!”

Âm thanh cầu xin của Đinh Thiếu càng ngày càng nhỏ lại.

Có một số người nhận ra được điểm này, nếu như còn đánh tiếp nữa thì người đàn ông kia sợ là sẽ đánh chết Đinh Thiếu mất.

Cho nên có người xông đến ngăn Bạch Diệc Phi lại.

Sau khi Bạch Diệc Phi bị mọi người kéo ra thì ánh đỏ trong mắt kia liền biến mất nhưng bàn tay thì lại dính đầy máu đỏ.

Anh cũng không hề đi qua kiểm tra xem Đinh Thiếu bị đánh đến mức độ nào, cũng chẳng quan tâm đến những người khác mà xoay người đi thẳng.

Không ai dám ngăn cản Bạch Diệc Phi, một là bởi vì Bạch Diệc Phi quá ghê gớm, hai là bây giờ Đinh Thiếu bị thương không nhẹ, bọn họ đều đang rất quan tâm đến vết thương của Đinh Thiếu.

Cả người Phương Nhiên đều ngây ra.

Cô ta trông thấy Bạch Diệc Phi lên khán đài, đánh người, sau đó đi xuống khỏi khán đài, đi ngang qua người cô, cuối cùng rời khỏi quán rượu.

Cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, sao đó mới đột nhiên phản ứng lại, Bạch Diệc Phi lúc nãy chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn là kiểu vấn đề không thể giải quyết được.

Mà giờ phút này, trái tim cô ta bỗng nhiên rung động một cái, cô ta đột nhiên cảm thấy thương người đàn ông này.

Cho nên sau khi hoàn hồn, cô ta lập tức đuổi theo ra ngoài, mà đến tận lúc này sau khi đã phản ứng lại được thì cô ta mới nhận ra, cô ta vẫn chưa biết tên đối phương là gì.

“Đợi đã…”.

Bạch Diệc Phi không quan tâm đến Phương Nhiên, anh chỉ tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

Những người đi đường nhìn thấy tay anh đang nhỏ máu thì sợ đến dạt cả sang một bên.

Phương Nhiên đuổi theo đến nơi, cẩn thận hỏi: “Anh thế nào rồi? Không sao chứ?”

Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Đừng tới gần tôi, cách tôi càng xa càng tốt”.

Phương Nhiên sửng sốt một hồi, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Ý là gì? Anh muốn đánh tôi hay sao?”

Bạch Diệc Phi tiếp tục đi về phía trước mà không trả lời câu hỏi của Phương Nhiên.

Phương Nhiên lại đuổi theo anh, cô ta đi theo phía sau anh nói: “Dù gì chúng ta cũng coi như đã từng quen biết nhau, nếu như anh thực sự gặp phải vấn đề gì khó khăn thì nói với tôi, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh, anh nói phải không?”

“Hơn nữa tôi cũng không sợ anh, tôi nói cho anh nghe, tôi có quen với Bạch Diệc Phi của thành phố Thiên Bắc này, tôi đoán anh cũng chẳng dám động đến tôi!”

Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, quen biết tôi?

Bọn họ quả thực quen nhau, nhưng không hề thân.

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Cô không giúp được tôi đâu, hơn nữa nếu cô còn tiếp tục đi theo tôi thì tôi sẽ đánh thật đấy”.

Phương Nhiên vẫn bướng bỉnh đi theo Bạch Diệc Phi: “Tôi không tin, dù gì thì tôi cũng là một ngôi sao, mối quan hệ xã hội và tiền bạc đều hơn những người bình thường rất nhiều, trên thế giới này chẳng có vấn đề gì mà tiền bạc không giải quyết được cả!”

“Hơn nữa, anh thực sự sẽ đánh tôi sao?”

Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.

Phương Nhiên cũng bất ngờ dừng lại theo.

Bạch Diệc Phi quay đầu lại, nhìn cô ta một cái rồi nghiêm túc nói: “Cô không giúp được tôi”.

“Tôi không tin!”, Phương Nhiên nói một cách bướng bỉnh.

Bạch Diệc Phi không thèm nhìn đến Phương Nhiên nữa mà đưa tay ra bắt một chiếc taxi.

Phương Nhiên thấy Bạch Diệc Phi lên xe, còn tưởng rằng Bạch Diệc Phi định bỏ lại mình, nên chẳng nói lời nào cũng leo lên xe theo.

Sau đó cô ta hối hận.

Bạch Diệc Phi nói với tài xế taxi: “Đi đến nghĩa trang Thanh Lâm của thành phố Thiên Bắc”.

Tài xế liếc nhìn Bạch Diệc Phi, không biết tại sao lại cảm thấy rất sợ hãi nhưng không dám nói thêm điều gì nữa mà lái xe đi thẳng.

Nhưng trong lòng Phương Nhiên liền bắt đầu cảm thấy sợ: “Tôi nói, muộn thế này anh còn đi đến nghĩa trang làm gì?”

Bạch Diệc Phi yên lặng không nói chuyện.

Phương Nhiên lại càng sợ hãi, cô ta cảm thấy rất hối hận đã leo lên xe của Bạch Diệc Phi.

Chẳng bao lâu sau, chiếc taxi đã đi đến nghĩa trang Thanh Lâm, Bạch Diệc Phi xuống xe thanh toán tiền, Phương Nhiên cũng hết cách đành phải xuống theo.

Sau khi xuống xe Phương nhiên nhìn ngó bốn phía, thấy xung quanh tối om, hơn nữa thấp thoáng có mấy cây tùng cao cao khiến người ta nhìn mà lạnh cả sống lưng.

Mà sau khi cả hai xuống xe, tài xế taxi liền vội vàng nhấn ga lao vọt ra ngoài.

Tiếng gầm của máy khi xe rồ ga làm cho Phương Nhiên sợ hết cả hồn, không khỏi rùng mình một cái.

Bạch Diệc Phi mặc kệ Phương Nhiên sợ hãi ra sao, anh bắt lấy cổ tay của Phương Nhiên rồi kéo cô đi thẳng vào phía bên trong nghĩa trang.

Phương Nhiên bị doạ cho khóc hu hu: “Thả tôi ra, mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”

Bạch Diệc Phi vẫn mặc kệ rồi đưa cô ta đến trước bia mộ của em gái mình nói: “Cô nói cô có thể giúp tôi, vậy được, đây là em gái của tôi, hai ngày trước vừa mới đi rồi, vậy cô có thể đưa em gái tôi quay về không?”

Phương Nhiên ngây dại.

Bạch Diệc Phi dùng sự thật trước mắt nói cho cô ta biết, tiền không phải là vạn năng, có một số thứ tiền thực sự không thể giải quyết được.