Một Bước Lên Tiên

Chương 723: Lại Bị Coi Thường



Nói xong, cô ta dường như còn thấy chưa đủ, xua tay nói: “Thôi bỏ đi, để tôi đích thân ra xem”.

Sau đó quản lý càng đi ra ngoài nhanh hơn, Lưu Hiểu Anh và người đẹp kia cũng đi theo.

Nhưng đến khi chủ quản nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nụ cười tắt lịm.

Bây giờ nghĩ lại có khi chuyện này thật sự không phải lỗi của người đẹp kia. Anh ăn mặc như vậy thì đến người đi đường bình thường cũng sẽ nghĩ anh là tên nhà quê lên phố chứ đừng nói là ở câu lạc bộ cao cấp thế này.

Cô ta thực nghi ngờ người này thật sự là ông sếp ư?

Quản lý không quá chắc chắn, do dự một lúc thì đám người Châu Lâm đi đến.

“Sếp của các người đâu?”

Quản lý nhìn bảy, tám người này, đoán người ăn mặc nổi bật nhất mới là ông chủ.

Sau đó, quản lý nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn: “Mấy vị khách quý cần gì? Tôi là quản lý ở đây”.

Mấy người đó nhìn nhau, tiếp đó người đàn ông họ Cao nói: “Tôi là hội viên ở đây, hôm nay đưa bạn đến đăng ký”.

Quản lý nghe thấy có nhiều người đến đăng ký hội viên như vậy thì vui như bắt được vàng.

Bởi vì ở nơi này của bọn họ ngoại trừ lương cơ bản ra còn được nhận thêm hoa hồng, nếu có thể thuyết phục được khách đăng ký hội viên thì sẽ được nhận hoa hồng. Hơn nữa, đăng ký cấp độ khác nhau, phần trăm hoa hồng cũng khác nhau, đương nhiên cấp bậc càng cao thì sẽ càng được nhiều.

Bảy tám người này vừa nhìn đã biết là không thiếu tiền, nhất định sẽ không đăng ký cấp hội viên thấp nhất, hơn nữa cho dù chỉ có một người đăng ký hội viên hoàng kim thì hoa hồng cũng được bốn, năm ngàn tệ, bảy tám người gộp lại phải lên đến mấy trăm ngàn.

Quản lý vui vẻ nói: “Xin hỏi tất cả các vị đều muốn đăng ký hội viên ư?”

“Đương nhiên rồi”.

Quản lý lập tức giới thiệu các cấp bậc hội viên cho họ, cười nói: “Xin hỏi các sếp đây định đăng ký cấp hội viên nào?”

Đám người đang nói chuyện vui vẻ thì Bạch Diệc Phi đi đến bên cạnh Lưu Hiểu Anh, thì thầm: “Làm xong chưa?”

Lưu Hiểu Anh lắc đầu: “Chưa, nơi này phân cấp hội viên, tôi không biết làm cái nào”.

Mà cô gái xinh đẹp đứng cách bọn họ không xa đang độc địa trừng Bạch Diệc Phi, ánh mắt lộ rõ vẻ giận giữ.

Cô ta đang nghĩ cái vẻ này của Bạch Diệc Phi cho dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ là loại nhà giàu mới nổi. Cô ta vốn định lấy lòng anh vì dù sao anh cũng là một kẻ có tiền.

Nhưng bây giờ lại có một đám sếp lớn đến, quản lý sẽ không để ý đến anh nữa.

Bạch Diệc Phi nhìn quản lý tiếp đãi đám người kia thì cau mày nói: “Quản lý phải không, tôi đến trước bọn họ đấy”.

Quản lý đang giới thiệu các cấp hội viên có quyền lợi khác nhau như thế nào thì đột nhiên bị ngắt lời nên hơi không vui.

Nhưng dù sao cô ta cũng leo lên được vị trí quản lý, đương nhiên cũng có mắt nhìn, hơn nữa cô ta không muốn chỉ được to mà bỏ nhỏ, cho nên quay đầu cười với Bạch Diệc Phi: “Xin anh đợi một lát, tôi tiếp đãi mấy quý khách này trước”.

Bạch Diệc Phi nghe xưng hô của cô ta thì không hiểu: “Rõ ràng là tôi đến trước, tại sao lại tiếp đãi bọn họ trước? Hơn nữa vì sao tôi là “anh”, còn bọn họ lại là “quý khách?”

Lời của Bạch Diệc Phi khiến đám người kia chú ý.

Gã sếp họ Tiền khinh thường nhìn Bạch Diệc Phi, trào phúng nói: “Mẹ nó đúng xui xẻo, cái loại rác rưởi mà còn dám bàn trước sau trước mặt bọn này, cũng không nghĩ xem mình là ai?”

“Đúng thế, ở thủ đô không có mấy người dám tranh trước với sếp Tiền của chúng ta, mày là cái đếch gì!”

“Tên nhà giàu mới nổi ở đâu chui ra, cút sang một bên!”

Đám người đều coi thường Bạch Diệc Phi, thậm chí còn bất mãn với câu lạc bộ này.

“Quản lý này, đẳng cấp của gác Thiên Đường các người thật chẳng ra làm sao, loại người nào cũng đăng ký hội viên được!”

“Nếu loại nghèo hèn này cũng làm hội viên được thì chúng tôi cũng không cần phải đăng ký hội viên ở đây nữa”.

“Đúng, không làm nữa, đi thôi”.

Đám người nói xong thì định rời đi nhưng chẳng qua chỉ ra vẻ mà thôi, bọn họ muốn xem xem câu lạc bộ sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Đồng thời còn thể hiện thân phận cùng địa vị cao quý của bọn họ, thỏa mãn lòng ham hư vinh của bản thân.

Đúng lúc này, Châu Lâm độ nhiên nhớ ra Bạch Diệc Phi là ai, không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.

“Anh…”

Châu Lâm kinh hãi chỉ Bạch Diệc Phi, cả người run lẩy bẩy.

Tối hôm đó, chính mắt Châu Lâm nhìn thấy đám người Bạch Diệc Phi đánh nhau với người của Đạo Trưởng, đã thế lại còn thắng!

Đám người bọn họ bình thường thì vô cùng kiêu ngạo, tự cho mình thượng đẳng hơn người khác, nhưng thật ra chỉ là họ hàng xa của mấy dòng họ lớn mà thôi.

Trước mặt Bạch Diệc Phi, bọn họ chả là cái thá gì. Cho dù người của 10 đại gia tộc ở đây cũng không dám làm gì anh.

Vậy mà đám người này lại dám coi thường anh, mẹ nó khác nào tự sát không?

Châu Lâm đang định nói ra thân phận của Bạch Diệc Phi thì Bạch Diệc Phi lườm anh ta một cái.

Châu Lâm sợ đến phát run, cũng hiểu ra.

Bạch Diệc Phi không nói ra thân phận của mình vậy thì hẳn là không muốn người khác biết.

Nếu bây giờ Châu Lâm nói ra thì có lẽ sẽ bị Bạch Diệc Phi vặt đầu mất.

Châu Lâm nghĩ đến đây lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa.

“Anh làm sao thế, anh Châu?”, người đàn ông họ Cao nhìn vẻ mặt Châu Lâm thì cảm thấy sai sai, sau đó ra vẻ muốn rời đi: “Câu lạc bộ cấp thấp thế này không cần đến nữa, chúng ta đi thôi”.

Châu Lâm nghe vậy thì liếc người đàn ông họ Cao kia một cái, mẹ nó nói năng kiểu gì không biết.

Nếu đi thật thì chẳng khác nào nói Bạch Diệc Phi là tên hạ đẳng, nhưng nếu không đi thì anh ta lại không thể nói thật lý do với đám người này.

Châu Lâm nhất thời khó xử.

Quản lý là một người tinh ý, cô ta lập tức nói: “Các vị khách quý xin đợi một lát”.

Mặc dù cô ta có đạo đức nghề nghiệp nhưng cô ta cũng hiểu lợi ích bên nào lớn hơn, vì thế cô ta lựa chọn đám sếp có địa vị cao quý hơn.

“Chúng tôi sẽ xử lý xong cho các anh ngay, xin các anh đợi một lát”.

Những người này sinh ra đã cho mình hơn người, bây giờ bị loại người nhìn qua có vẻ nghèo hèn như Bạch Diệc Phi giành trước thì cảm thấy mình bị khiêu khích, vì thế muốn dùng tiền để nói cho anh biết người giàu không dễ trêu chọc.

Quản lý nói xong thì quay sang nhìn Bạch Diệc Phi, nụ cười trên mặt đã nhạt đi nhiều: “Mời anh rời khỏi câu lạc bộ”.

“Vì sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Chẳng lẽ các người không mở cửa nữa?”

Quản lý có hơi không vui, sau đó nói với anh: “Anh cũng vừa thấy rồi, chi phí tiêu dùng ở câu lạc bộ của chúng tôi rất cao, người bình thường không thể tri trả được, vì thế mời anh rời khỏi đây”.

Quản lý còn lo nghĩ cho Bạch Diệc Phi: “Tôi biết anh là một người có tiền nhưng kiếm tiền cũng không dễ gì, tiền kiếm được thì nên tiết kiệm, đừng tiêu pha bừa bãi, tiết kiệm đủ rồi thì để mua nhà, lấy vợ sẽ tốt hơn”.

Mặc dù lời cô ta có vẻ là đang nghĩ cho Bạch Diệc Phi nhưng thật ra vẫn là đang coi thường, cười nhạo anh.

Nơi này là câu lạc bộ cao cấp, những người làm ăn nhỏ không vào chơi nổi. Dù sao ở đây cũng toàn người tai to mặt lớn, con ông cháu cha, ai nấy đều là người giàu có thực sự.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì cạn lời.

Bây giờ anh không thiếu tiền, còn nhà và vợ ấy à, ngại quá, anh có đủ rồi.

Về việc rời khỏi câu lạc bộ thì không thể nào.

Anh vừa đến thủ đô, cần một nơi để đặt chân, hơn nữa có nhiều người theo anh như vậy, anh đâu thể để họ ở nhà bạn bè hết được.

Ở khách sạn dài ngày cũng không ổn, không phải do không có tiền mà là sẽ bị người khác nghi ngờ.

Vì thế anh đến gác Thiên Đường là vì muốn biến nơi này thành một cứ điểm của mình..

Bạch Diệc Phi mặt không cảm xúc nói: “Ông chủ của các cô có ở đây không? Tôi muốn gặp ông ấy”.

Quản lý không vui: “Sao anh không biết điều gì vậy?”

Đúng lúc này lại có một người tiến vào.

Giọng nói lảnh lảnh của một người phụ nữ vang lên: “Nhiều người thế, đều đến đăng ký hội viên à?”

Mọi người đều quay sang nhìn.

Ai nhìn thấy cũng ngây ra.

“Đây là minh tinh à?”

Đúng thế, đúng là minh tinh, hơn nữa còn là người mà Bạch Diệc Phi vô cùng quen thuộc. Cô ta là Phương Nhiên.

Phương Nhiên mặc bộ váy liền thân bó sát, đeo kính đen, bước vào cùng một người đàn ông mặc vest.

Thật ra với mấy ông sếp lớn thì minh tinh chẳng là gì cả nhưng minh tinh này là ngọc nữ, lại vô cùng xinh đẹp nên đương nhiên phải khác.

Mấy gã sếp đều tiến lên vây quanh, chỉ có Châu Lâm là ngoại lệ.