Một Bước Lên Tiên

Chương 733: Cuộc Họp Của Các Gia Tộc



Nhưng mà, hắn vẫn không chịu khuất phục: “Con mẹ nó, có giỏi thì chúng mày giết ông đây đi!”

Người áo đen trực tiếp kề dao lên cổ hắn, chỉ cần hơi dùng sức là có thể cắt một đường trên đó.

Người đó hành động dứt khoát, tên đàn ông xăm mình cũng không còn cứng miệng được nữa.

Cuối cùng hắn cũng biết rằng đám người này không chỉ dọa suông mà thật sự dám giết người, thế nên hắn sợ rồi.

“Tôi nói, tôi nói...”, tên xăm hình lập tức mở miệng: “Tôi đã nhìn thấy cô gái này ở Bắc Hồ Đồng, lúc đó thấy cô ấy rất xinh đẹp tôi còn tiến đến bắt chuyện, nhưng... sau đó tôi bị người ta đánh ngất đi, những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”

Người áo đen nghe xong những lời này, nhìn người bên cạnh một lượt sau đó thả tên xăm trổ kia ra, xoay người rời đi.

Nhưng chỉ sau vài bước, người áo đen đột nhiên quay ngoắt người lại hỏi: “Mày là người của Hồ gia?”

Tên xăm hình run lên vì sợ hãi, sau đó khẽ gật đầu.

Lúc này hắn tưởng rằng đám người áo đen sẽ tha cho mình bởi hắn là người của Hồ gia, chắc là họ cũng phải nể mặt Hồ gia vài phần.

Tuy nhiên, hắn ta đã nhầm.

Người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh chế nhạo một tiếng: “Nói với Hồ gia nhà mày, muốn báo thù thì tìm đến nhà họ Diệp”.

Nhà họ Diệp?

Nhà họ Diệp- một trong bốn gia tộc lớn?

Mẹ kiếp!

Tên xăm trổ ngây người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đối phương lại là người của bốn gia tộc lớn.

Cho dù có là Hồ gia đi nữa thì cũng không dám chọc vào đám người này.

Mà chuyện vừa rồi, đang diễn ra ở khắp mọi ngóc ngách của thủ đô.

Trên thực tế, những người mặc đồ đen này là người của nhà họ Lâm, nhưng lại nhân danh nhà họ Diệp làm việc.

Người nhà họ Diệp cũng dựa vào danh tiếng nhà họ Lâm, hành động lại càng ngạo mạn hơn.

Nhưng ai cũng không ngờ rằng, ngoài nhà họ Bạch, họ Lâm, họ Diệp và Bạch Diệc Phi ra, vẫn còn có hai nhóm người khác cũng đang điều tra tung tích của Lý Tuyết.

...

Trong một biệt thự sang trọng ngoại ô thủ đô.

Tại phòng khách lớn tầng 1 của biệt thự ngồi đầy người, đằng sau bọn họ là một hoặc hai vệ sĩ.

Có gần bảy hoặc tám người trong số này đều là gia chủ của mười gia tộc lớn.

Tuy nhiên lúc này dường như họ đang tranh cãi gì đó.

Trong đó có hai người đang rất bức xúc.

“Tất cả đều do Bạch Diệc Phi, mẹ kiếp con trai tôi cũng chết rồi!”, Hồ Phi Hồng- gia chủ nhà họ Hồ tức giận gầm lên.

Gia chủ nhà họ Chu- Chu Truyền Võ cũng rống lên, thậm chí vỗ mạnh vào bàn: “Cháu trai tôi không phải là một mạng sống hay sao?”

“Không được, vợ Bạch Diệc Phi phải do nhà họ Hồ chúng tôi canh giữ”.

“Dựa vào cái gì chứ? Ngưu Đại đã ở trong nhà anh rồi, vợ của Bạch Diệc Phi phải do nhà họ Chu chúng tôi giam giữ, cùng lắm thì người phụ nữ còn lại kia đưa cho các người”.

“Tôi không cần biết...”

Có thể thấy họ đang tranh cãi xem ai là người canh giữ Lý Tuyết.

Bởi vì tất cả đều hiểu rõ, Lý Tuyết là thứ quan trọng đối với Bạch Diệc Phi, giữ cô họ mới được an toàn.

Nhưng họ lại không hề hay biết rằng, vì chuyện này mà thủ đô bây giờ đang rối tung lên.

Nếu họ biết trong bốn gia tộc lớn thì có ba gia tộc đang tìm Lý Tuyết, không biết có hối hận vì đã bắt cóc cô hay không.

Gia chủ nhà họ Châu là Châu Hồng thấy hai người cãi nhau không dứt ra được bèn giơ tay lên cười nói: “Nếu để cô ta ở đâu cũng không được, hay là như vậy đi?”

“Chúng ta hãy nhốt Lý Tuyết ở đây, nhà họ Hồ và nhà họ Chu cử người thay nhau canh giữ, mọi người thấy thế nào?”

Nghe lời nói của Châu Hồng, sắc mặt Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Những người khác cũng cho rằng đây là một ý kiến hay.

Tuy nhiên, vẫn có người không đồng ý với ý kiến này.

“Tôi cảm thấy có nhiều người sẽ tốt hơn, thế nên, nhà họ Tôn chúng tôi cũng sẽ phái thêm vài người, đến lúc ấy để nhà họ Chu và nhà họ Hồ sắp xếp, thế nào?”

Trong mười gia tộc này, đứng thứ nhất và thứ hai là nhà họ Hồ và nhà họ Chu, thế nên Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ là những người có tiếng nói nhất.

“Ý tưởng này cũng không tồi, nhà họ Cao chũng tôi cũng muốn cử người tới”.

“Nhà họ Phương cũng vậy”.

“Còn có...”

Mọi người đều nói ra, chỉ có Châu Hồng là im lặng.

Hồ Phi Hồng nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Anh Châu là đang muốn trốn tránh khỏi chuyện này sao?”

“Haha...”, Châu Hồng cười lớn hai tiếng rồi nói: “Đâu có, nếu như anh Hồ cảm thấy cần thiết thì nhà họ Châu cũng sẽ phái người tới”.

Chu Truyền Võ lười lạnh: “Tôi thấy không cần thiết đâu”.

Vào thời điểm Ngưu Vọng bị thương nặng Bạch Diệc Phi đã từng nói, nếu Ngưu Vọng chết, bọn họ sẽ phải chết theo ông ấy.

Bạch Diệc Phi mặc dù có thể chống lại Đạo Trưởng, nhưng bọn họ vẫn cho rằng có rất nhiều người có mâu thuẫn với Đạo Trưởng, bởi vì kẻ thù của kẻ thù là bạn, thế nên mới giúp Bạch Diệc Phi.

Vì vậy, họ không cho rằng Bạch Diệc Phi đáng sợ đến đâu.

Nhưng họ cũng phải chuẩn bị đầy đủ, thế nên mới bắt cóc Lý Tuyết và Ngưu Đại, ít nhất thì có thể đe dọa được Bạch Diệc Phi.

Bằng cách này, họ sẽ bất khả chiến bại.

Cuối cùng việc ai là sẽ là người canh gác Lý Tuyết đã được giải quyết như vậy.

Sau đó, Châu Hồng đột nhiên cười nói: “Nếu đã không cần dùng đến người của nhà họ Châu chúng tôi, vậy Châu Hồng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, không biết có nên nói ra không?”

“Đừng phí lời nữa, có gì cứ nói thẳng”, Chu Truyền Võ lạnh lùng nhìn vào ông ta.

Châu Hồng lập tức nói: “Trong tay mọi người ai cũng có lá bùa cứu mạng, nhưng nhà họ Châu chúng tôi lại không có, hơn nữa đêm đó nhà họ Châu cũng phái cao thủ tham gia cùng, thế nên, có thể đưa người phụ nữ bên cạnh Lý Tuyết cho chúng tôi canh giữ không?”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đương nhiên không có ý kiến gì.

Người phụ nữa bên cạnh Lý Tuyết là Chu Khúc Nhi, đã bị họ đưa ra khỏi tầng hầm và ném vào xe của Châu Hồng.

Có điều Hồ Phi Hồng vẫn cảnh cáo Châu Hồng một câu: “Lão Châu, dù thế nào cũng đừng để cho người phụ nữ này chạy thoát, cho dù là đã chết”.

Châu Hồng gật đầu chứng tỏ mình đã biết.

Vậy là cuộc họp bí mật của mười gia tộc lớn đã kết thúc.

Tất cả mọi người rời đi, Hồ Phi Hồng đột nhiên quay đầu lại hỏi Chu Truyền Võ: “Anh Chu, anh có hứng thú với người phụ nữ này không?”

Chu Truyền Võ im lặng nhìn Hồ Phi Hồng, sau đó cười lạnh nói: “Hồ Phi Hồng, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng chúng ta chỉ có một quân bài tẩy này, nếu bị anh hủy hoại, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

“Yên tâm đi anh Chu”, Hồ Phi Hồng cười nói.

Sau đó, Hồ Phi Hồng bước xuống tầng hầm với một nụ cười dâm đãng.

Chu Truyền Võ cũng khinh thường chế nhạo nói: “Loại người này cũng có thể làm gia chủ, nhà họ Hồ sa đọa thật rồi”.

...

Dưới tầng hầm, Lý Tuyết toàn thân bị trói vào một cái ghế.

Mà trong tầng hầm này, ngoài Lý Tuyết và chiếc ghế trống bên cạnh ra thì không có thứ gì khác.

Chiếc ghế trống đó lẽ ra được dùng để trói Chu Khúc Nhi.

Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi ban đầu đi tìm Trần Lệ, muốn tìm hiểu thông tin của mười gia tộc kia.

Nhưng khi họ đến chỗ ở của Trần Lệ, người mở của không phải là cô ta mà là một đám đàn ông.

Bọn họ không nói lời nào trực tiếp bắt lấy hai người.

Hồ Phi Hồng bước vào tầng hầm.

Lý Tuyết nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đi xuống, trong lòng dâng lên cảnh giác.

Mà Hồ Phi Hồng lúc đó chỉ nghe thuộc hạ của mình kể lại rằng Lý Tuyết rất xinh đẹp, khí chất cao sang, giống như thần tiên thoát trần vậy.

Khi đó Hồ Phi Hồng còn rất khinh thường, một người bình thường xuất thân từ nông thôn thì có thể đẹp đến đâu, còn có thể đẹp hơn Phương Nhiên hay sao?

Nhưng lúc này, ánh mắt của ông ta nhìn thẳng tắp vào Lý Tuyết.

Con mẹ nó, đúng là đẹp hơn Phương Nhiên!

“Mẹ kiếp, Bạch Diệc Phi không phải là một thằng nhà quê sao, vậy mà lại có phúc cưới được một người vợ đẹp như vậy!”, Hồ Phi Hồng rất ghen ghét và đố kị.

Ông ta bước hai bước đến trước mặt Lý Tuyết, dùng tay nhéo vào cằm cô.