Một Bước Lên Tiên

Chương 738: Mất Trí Nhớ



Viền mắt Lý Tuyết phiếm hồng, nước mắt lăn dài trên má sau đó lặng lẽ rơi xuống.

“Khóc cái gì mà khóc?”, Hồ Phi Hồng trừng mắt hung dữ nhìn Lý Tuyết: “Mẹ nó, tôi còn chưa động vào cô mà đã khóc rồi! Đợi đến khi tôi chạm vào cô thật thì lúc đó cô mới nên khóc chứ!”

Ông ta nói xong thì cởi quần áo trên người xuống.

Sau đó còn quay lại nói với Chu Truyền Võ: “Anh Chu, chơi chung không?”

Chu Truyền Võ nhìu mày, sắc mặt không tốt, ông ta lạnh lùng nói: “Anh làm một mình đi, tôi đi gọi điện cho bên phía tàu ra biển một chút”.

Chu Truyền Võ nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Hồ Phi Hồng cười dâm một tiếng, ông ta đi về phía Lý Tuyết

Lý Tuyết nhìn thấy Hồ Phi Hồng bước tới càng ngày càng gần thì trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

Miệng Lý Tuyết bị dán băng dính, không thể hét lên được.

Cô chỉ có thể không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra những tiếng ưm ưm.

Mà lúc này, sau khi Hồ Phi Hồng đi tới trước mặt Lý Tuyết thì ông ta đột nhiên dừng lại, ông ta đứng ở đó một lúc, sau đó quay người lại khóa cửa từ bên trong.

Lý Tuyết nhìn thấy hành động của Hồ Phi Hồng thì trong lòng cảm thấy rét lạnh, cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Hồ Phi Hồng lại bước tới, ông ta nắm chặt lấy vai Lý Tuyết, Lý Tuyết giãy giụa không ngưng, cô muốn dùng hai chân đạp vào người ông ta, nhưng căn bản chân cô không với tới được.

Lúc này trên mặt Hồ Phi Hồng không còn nụ cười xấu xa, sắc mặt ông ta trầm xuống nói nhỏ với Lý Tuyết: “Cô Lý, yên lặng một chút, cô nghe tôi nói đã, tôi sẽ không làm hại cô đâu...”

Hồ Phi Hồng vừa nói vừa cắt đứt dây thừng cho Lý Tuyết.

Lý Tuyết kinh ngạc.

Sau đó Hồ Phi Hồng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Tuyết.

Lý Tuyết thấy vậy thì bị dọa sợ co rụt lại vào trong góc giường.

Hồ Phi Hồng nói: “Cô Lý, đừng hét lên, trước tiên nghe tôi nói xong đã”.

Lý Tuyết cũng không định hét lên, cô nhìn thấy bộ dạng như vậy của Hồ Phi Hồng thì cũng bình tĩnh lại, sau đó cảnh giác nhìn Hồ Phi Hồng.

Hồ Phi Hồng lập tức nói: “Chúng tôi đều bị người ta tính kế. Ban đầu chúng tôi chỉ muốn bắt cô để làm con bài bảo vệ tính mạng, nhưng không ngờ lại liên lụy vào một bí mật lớn”.

“Chúng tôi là người của ông ba Lâm, nhưng đã bị ông ta bỏ rơi, ông ta lấy chúng tôi làm vật thế tội”.

“Thật ra chúng tôi có thể thả cô ra, mặc dù chúng tôi có thù với Bạch Diệc Phi nhưng chuyện này có thể hòa giải được, tuy nhiên Chu Truyền Võ không cho chúng tôi thả cô đi, ông ta nói cô biết vị trí của kho vàng số 3”.

“Ông ta còn nói bản thân đã biết vị trí của kho vàng số 2, chỉ cần moi được vị trí của kho vàng số 3 từ cô, vậy thì hắn ta đã có hai kho vàng rồi, tới lúc đó ông ta muốn tiêu diệt ai sẽ dễ như trở bàn tay”.

“Đợi đến khi tiêu diệt được bốn gia tộc lớn và liên minh doanh nghiệp thủ đô, thì ông ta hứa sẽ cho tôi làm trợ thủ đắc lực”.

“Mẹ kiếp, ông ta thật sự coi tôi là kẻ ngốc sao?”

“Người giống như ông ta mà biết được vị trí của kho vàng số 3, thì cũng là lúc tôi phải đi chầu Diêm Vương rồi”.

“Sợ rằng không chỉ mình tôi, mà toàn bộ nhà họ Hồ đều sẽ bị ông ta giết chết”.

“Cô Lý, vì vậy bây giờ tôi chỉ muốn cầu xin cô, cô hãy nhờ Bạch Diệc Phi bảo vệ nhà họ Hồ, tôi sẽ dùng cả mạng sống để giúp cô chạy thoát”.

Lý Tuyết nghe xong những lời này của Hồ Phi Hồng thì vẫn không hiểu gì.

Mặc dù Bạch Diệc Phi từng nói đã phát hiện được hang vàng trên đảo Nam, nhưng Lý Tuyết thật sự không biết nó ở đâu.

Hơn nữa Hồ Phi Hồng nhắc tới kho vàng số 2 và số 3, như vậy đồng nghĩa với việc còn có kho vàng thứ nhất phải không?

Hồ Phi Hồng nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì của Lý Tuyết thì cắn răng nói: “Cô Lý, tôi biết bây giờ cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi không có cách nào giải thích cho cô hiểu được, cô chỉ cần nói với Bạch Diệc Phi rằng Chu Truyền Võ đã biết vị trí của kho vàng số 2, ông ta bây giờ còn đáng sợ hơn cả Đạo Trưởng”.

Hồ Phi Hồng nói xong thì dập đầu xuống đất: “Cầu xin cô Lý đồng ý với tôi, cầu xin cô Lý đồng ý”.

Lý Tuyết bị dọa sợ, cuối cùng dịu dàng nói: “Ông cứ đứng lên trước đã”.

“Nếu như thật sự có thể chạy thoát được, thì tôi đồng ý với ông”.

Hồ Phi Hồng không tin nói: “Thật sao?”

Lý Tuyết gật đầu: “Yên tâm, bây giờ tôi đang mang thai đứa con của Bạch Diệc Phi, nếu như ông cứu tôi ra ngoài thì có nghĩa là cứu lấy cốt nhục của nhà họ Bạch, tới lúc đó không chỉ là Bạch Diệc Phi, mà cả nhà họ Bạch đều sẽ bảo vệ nhà họ Hồ ông”.

Hồ Phi Hồng nghe xong thì sửng sốt, sau đó ông ta lập tức phản ứng lại, không nói hai lời mà đứng lên mở cửa sổ ra.

Sau đó cầm dây thừng vừa trói Lý Tuyết lên buộc lại, rồi thả xuống cửa sổ.

Bởi vì Lý Tuyết đang mang thai, nên nếu như để Lý Tuyết nhảy từ tầng hai xuống thì cũng không thể bảo đảm có thể an toàn không bị thương tổn gì.

“Cô Lý, cẩn thận một chút”.

Ông ta dùng dây thừng buộc Lý Tuyết lại, sau đó để Lý Tuyết trèo từ cửa sổ xuống.

Sau khi Lý Tuyết chạm chân xuống đất thì lập tức quay đầu bỏ chạy.

Mặc dù trời tối nhưng cô vẫn có thể xác định đại khái phương hướng.

Cô vừa chạy đi được không bao lâu thì nghe thấy tiếng đánh nhau.

Cô nhìn về phía sau, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng trong lúc cô đang chạy ra ngoài thì lại gặp phải một người.

Tưởng An đứng ở trên đường dẫn vào thành phố, hai tay khoanh trước ngực nói: “Cô chủ, đã lâu không gặp”.

Trước kia khi Lý Tuyết tới nhà họ Bạch cầu xin bọn họ giúp đỡ Bạch Diệc Phi thì cũng đã gặp quản gia Tưởng An của nhà họ Bạch.

Lý Tuyết đứng ở đó cảnh giác nhìn Tưởng An, cô không tin Tưởng An tới đây một mình để cứu cô.

...

Mà lúc này sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì Trần Ngạo Kiều đã kể với anh mọi chuyện.

Sau đó Bạch Vân Bằng thông qua mạng lưới tin tức của nhà họ Bạch và nhà họ Diệp, biết được vị trí của Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ.

Trong lúc bọn họ đang vội vàng chạy tới thì bên kia đã xảy ra biến cố, Hồ Phi Hồng đã chết, vẫn chưa xác định được có phải do Chu Truyền Võ giết chết hay không.

Trần Ngạo Kiều nhìn anh, sau đó trầm giọng nói: “Vẫn chưa tìm thấy cô ấy”.

“Cũng không có tin tức của Chu Truyền Võ”.

Tin này không phải tin tốt, nhưng cũng không thể nói là tin xấu được.

Trần Ngạo Kiều biết Bạch Diệc Phi đang rất lo lắng nên an ủi nói: “Chí ít thì cũng chứng minh được Lý Tuyết vẫn còn sống”.

Bạch Diệc Phi đang nằm trên giường ở biệt thự nhà họ Bạch, trong phòng chỉ có anh và Trần Ngạo Kiều.

Bạch Diệc Phi ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt chán nản.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

Sau đó Bạch Diệc Phi nhăn mày nói: “Tôi không nhớ được”.

Trần Ngạo Kiều nghe xong thì trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng, anh ta do dự nói: “Trước đó ông Sa đã từng khám cho anh, ông ta bảo tôi chuyển lời với anh rằng phải khống chế tâm trạng của mình”.

“Nhà họ Bạch có một loại bệnh di truyền, do tức giận tới cực điểm mà dẫn tới adrenaline trong cơ thể tăng cao, từ đó làm năng lực và tốc độ của anh cao hơn gấp mấy lần bình thường”.

“Nhưng cơ thể anh sẽ phải chịu đựng sự quá tải”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì cười lạnh: “Không chỉ có mất đi kí ức đúng không?”

Trần Ngạo Kiều hít vào một hơi, sau đó lấy gương ra đưa cho anh xem: “Tự anh xem đi”.

Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn bản thân trong gương, sau đó vẻ mặt tràn đầy chán nản, khuôn mặt không có biến hóa gì, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện tóc của anh đã chuyển thành màu xám rồi.

Bạch Diệc Phi chỉ nhìn một lát rồi không để ý vứt gương sang một bên, anh lạnh lùng nói: “Tôi muốn một mình yên tĩnh”.

Trần Ngạo Kiều đang muốn nói gì đó, nhưng đến miệng lại nói không lên lời, cuối cùng anh ta chỉ có thể bất lực thở dài, bước ra khỏi căn phòng.

Không lâu sau lại có người đi vào, là Chu Khúc Nhi.

Sau khi Chu Khúc Nhi đi vào nhìn thấy bộ dạng của Bạch Diệc Phi thì những lời muốn nói đột nhiên mắc lại cổ họng, lúc sau cô ta mới giật mình nói: “Tóc của anh sao vậy?”

Bạch Diệc Phi hơi lắc đầu nói: “Không có gì”.

Chu Khúc Nhi thấy vậy thì hít sâu một hơi: “Anh đừng lo lắng, tôi nghĩ rằng bọn chúng sẽ không làm gì Lý Tuyết đâu, hơn nữa chúng ta nhất định có thể tìm thấy cậu ấy”.

Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Tôi muốn một mình yên tĩnh”.

Nói xong thì anh lập tức nằm trên giường, nhắm mắt lại.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì Chu Khúc Nhi không khỏi tức giận.

“Bạch Diệc Phi, anh có ý gì hả?”

“Lẽ nào anh không cần vợ anh nữa hả?”