Một Bước Lên Tiên

Chương 743: Lâm Dụ Xương Muốn Chiếm Kho Vàng



Chu Truyền Võ sững sờ một lúc, rồi vứt luôn cây roi trong tay đi mà vung nắm đấm lên nện về phía Bạch Diệc Phi.

Nhưng nắm đấm của Chu Truyền Võ đã bị bàn tay của Bạch Diệc Phi bắt lấy.

“Tao muốn mày phải chết!”, giọng nói của Bạch Diệc Phi âm trầm lạnh lẽo khiến người nghe bất giác sợ đến mức túa mồ hôi lạnh.

Chu Truyền Võ sững sờ.

“Aaa!”

Chu Truyền Võ cảm nhận được sức tay của Bạch Diệc Phi đang dần tăng lên, mà cổ tay của ông ta lại không thể chịu được sức mạnh này, ông ta cảm thấy cổ tay mình như sắp nát ra rồi.

“Aaa!”

Chu Truyền Võ không nhịn được kêu ầm lên, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Bạch Diệc Phi nhưng lại không thể giằng ra được, cả cơ thể không ngừng co giật.

Sau đó, Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, tay của Chu Truyền Võ đã bị bẻ gãy.

“Rắc rắc!”

“Aaa!”

Bạch Diệc Phi hất tay ông ta ra, Chu Truyền Võ quỳ thẳng trên mặt đất, đau đến mức không thể đau hơn được nữa.

Chu Truyền Võ bắt đầu thấy sợ, cho nên ông ta bắt đầu cầu xin tha mạng: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi sau này không dám nữa…”.

Bạch Diệc Phi không hề để ý đến lời nói của Chu Truyền Võ mà yên lặng tóm lấy cánh tay còn lại của ông ta.

Chu Truyền Võ thấy vậy thì khinh hoàng không thôi.

Bạch Diệc Phi muốn làm gì?

Sự suy đoán khiến ông ta cảm thấy khủng hoảng còn chưa kịp hình thành thì đã nghe thấy một tiếng kêu giòn giã.

“Rắc rắc!”

Tay còn lại của ông ta cũng gãy nốt.

“Aaa!”

Chu Truyền Võ gào lên thảm thiết, sau đó không ngừng cầu xin: “Xin cậu, tha cho tôi, tha cho tôi đi, cậu muốn cái gì tôi sẽ cho cậu hết!”

Chu Truyền Võ thực sự sợ hãi, mà ông ta chỉ cảm thấy, bây giờ điều duy nhất có thể khiến cho Bạch Diệc Phi dừng tay lại, e chỉ có tiền mà thôi.

Nhưng ông ta đã nhầm.

Bạch Diệc Phi không thiếu tiền.

Ngược lại, Bạch Diệc Phi biết kho vàng ở đâu, cũng gián tiếp có được kho vàng đó rồi.

Cho nên, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không để tâm đến những thứ này.

Hơn nữa, Bạch Diệc Phi lúc này đã gần như chìm trong trạng thái phát điên rồi, anh chỉ thấy, bất kể ra sao, người ở trước mặt này đều phải chết!

“Mày không phải muốn hành hạ tao sao?”

“Không phải rất đắc ý à?”

“Mẹ kiếp, mày hỏi tao có sướng không, giờ tao hỏi lại mày, con mẹ mày có sướng không?”

“Rắc rắc!”

Đây là âm thanh mà Bạch Diệc Phi dẫm lên chân của Chu Truyền Võ, chân của Chu Truyền Vũ cũng gãy rồi.

“Aaa!”

Chu Truyền Võ hét ầm lên, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Chu Truyền Võ, một cao thủ hạng ba nhưng bây giờ lại không hề có một chút năng lực nào để chống trả lại Bạch Diệc Phi.

“A, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu, tha cho tôi đi, tôi sau này không dám nữa”.

Chu Truyền Võ vừa la hét vừa cầu xin tha mạng.

Xong, Bạch Diệc Phi lúc này lại thèm để tâm đến lời cầu xin của ông ta hay sao?

Đáp án đương nhiên là: Không.

Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng: “Cầu xin mà có tác dụng, cho dù mày muốn tao quỳ xuống dập đầu, tao cũng bằng lòng, chỉ cần mày thả vợ tao ra”.

“Nhưng mà làm như thế thì có tác dụng gì không? Chúng mày không đồng ý, nhưng bây giờ lại quay ra cầu xin tao, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”

Chu Truyền Võ hoảng hốt tột độ, lập tức nói: “Tôi biết Lý Tuyết…”.

“Phụt!”

Đáng tiếc lời nói của ông ta chỉ mới được một nửa đã bị người nào đó đâm một dao từ phía sau lưng, mũi dao xuyên qua cơ thể ông ta, phía trước ngực còn lộ ra đầu nhọn của lưỡi dao.

Chu Truyền Võ không tin nổi trợn tròn mắt lên, từ từ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Lâm Dụ Xương và Tần Sơn ở phía sau lưng mình.

“Rầm!”

Chu Truyền Võ ngã vật ra đất, tắt thở.

Mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy Chu Truyền Võ đã chết, màu đỏ trong mắt anh dần nhạt đi, sau đó cũng ngã xuống đất ngất xỉu.

Tần Sơn nhìn thấy những vết thương kín đặc trên người Bạch Diệc Phi, nhíu mày nói: “Dùng thủ đoạn thấp kém này để bức cung, đúng là vô dụng!”

Lâm Dụ Xương gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng ông ta lại than nhẹ, nói: “Hình như không còn biện pháp nào khả quan hơn rồi”.

Tần Sơn hờ hững nói: “Ắt sẽ có”.

Sau đó Tần Sơn lại hỏi: “Đại boss lúc nào sẽ đến?”

“Nhanh thôi”, Lâm Dụ Xương thờ ơ đáp lời.

...

Bạch Diệc Phi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình vẫn bị trói ở trên tàu, căn phòng trước mặt vẫn đang lắc lư, như vậy tức là anh vẫn đang ở trên thuyền.

Nhưng nhìn các đồ đạc được bày biện trong phòng, hình như anh đã bị đổi sang một căn phòng khác, hơn nữa căn phòng này so với căn phòng trước đó tốt hơn rất nhiều, bây giờ anh đang nằm trên giường, mà trong tầm mắt của anh xuất hiện một chiếc sô pha và bàn trà.

Anh cúi đầu nhìn xuống sợi dây thừng trên người, đây không phải là một sợi dây bình thường mà là dây da, như vậy tức là anh sẽ không thể giằng đứt được nữa rồi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy như đã mất hết sức lực, cả người yếu ớt, cơ bắp đau mỏi, hơn nữa anh cũng không dùng sức được.

Bạch Diệc Phi nhắm mắt, rồi lại mở ra, lần này anh nhìn thấy Tần Sơn và Lâm Dụ Xương đang ngồi trên sô pha.

Lâm Dụ Xương trông thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh thì hờ hững nói: “Diệc Phi à, thấy cậu và tên nhóc nhà tôi có mối quan hệ rất tốt, tôi cũng không nhẫn tâm giết cậu”.

“Chỉ cần cậu hợp tác với chúng tôi, tôi có thể bảo đảm cho cậu bình yên vô sự, hơn nữa, cũng có thể đảm bảo cho cả vợ cậu cũng được bình an vô sự”.

“Lại nói, nhà họ Lâm chúng tôi mà phất lên thì cũng sẽ không quên nhà họ Bạch, dù gì thì mối quan hệ giữa tôi và bố cậu cũng không tệ”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy không khỏi lạnh lùng bật cười: “Bảo đảm vợ tôi bình an vô sự?”

“Đúng”, Lâm Dụ Xương gật đầu.

“Nếu thực sự có thể đảm bảo cho vợ tôi bình an vô sự thì tại sao không để cô ấy ra đây gặp tôi?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Lại hà tất phải dùng hình bức cung, thậm chí không cho tôi nói chuyện với cô ấy qua điện thoại?”

Nghe vậy, mặt Lâm Dụ Xương biến sắc, nhất thời không thể phản bác lại được.

Bây giờ Bạch Diệc Phi đã bình tĩnh lại rồi.

Nếu Lâm Dụ Xương có con át chủ bài là Lý Tuyết thì sẽ không để cho Chu Truyền Võ dùng hình bức cung anh nữa, như vậy, chỉ có thể chứng minh, Lý Tuyết không nằm trong tay bọn họ.

Lại nhớ đến lúc trước, Hồ Phi Hồng chết ở trong nhà kho, như vậy có thể suy đoán, hẳn là Chu Truyền Võ và Hồ Phi Hồng đã nảy sinh mâu thuẫn, mà Hồ Phi Hồng sở dĩ nảy sinh mâu thuẫn với Chu Truyền Võ là bởi vì ông ta nhận ra được hoàn cảnh nguy hiểm của mình, cho nên mới âm thầm thả Lý Tuyết đi, do vậy mới bị Chu Truyền Võ giết chết.

Bạch Diệc Phi biết được Lý Tuyết đã không còn nằm trong tay Lâm Dụ Xương, hơn nữa Lý Tuyết hẳn là còn chưa gặp phải nguy hiểm.

Bạch Diệc Phi chỉ nói bằng giọng thờ ơ: “Cho dù các người giết tôi thì tôi cũng sẽ không nói đâu”.

Lâm Dụ Xương yên lặng hồi lâu.

Sau đó, ông ta đột nhiên đập mạnh lên bàn, nổi giận quát: “Bạch Diệc Phi! Cậu phải biết tình cảnh hiện tại của cậu, nếu như cậu nói cho tôi biết vị trí của kho vàng, tôi còn có thể giúp cậu cứu vợ mình ra, nhưng nếu như cậu không nói, sau khi đại boss đến đây, kết cục của cậu sẽ càng thê thảm hơn”.

“Nhà họ Bạch và nhà họ Lâm trước giờ vẫn có mối quan hệ rất tốt, nếu như tôi có thể lấy được vị trí của kho vàng, có được số vàng đó trong tay, đến lúc đó cũng sẽ không thiếu được phần cho nhà họ Bạch các cậu, mẹ kiếp, cậu có thể suy nghĩ cho kỹ được được không?”

Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, biểu cảm hờ hững, chẳng tỏ vẻ gì.

“Ai có thể đảm bảo sau khi lấy được số vàng đó mà vẫn duy trì được nhân tính?”, Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói một câu: “Mặc dù sống rất mệt mỏi, nhưng ít nhất xã hội này vẫn an toàn, thế giới này vẫn hoà bình”.

“Vì vậy, tôi không có quyền đi quấy nhiễu thế giới này, tôi cũng không muốn bởi vì tôi mà khiến người của cả thế giới mất đi cảm giác an toàn”.

“Hơn nữa, các người dùng loại thủ đoạn này để uy hiếp tôi, có thể thấy được là các người cũng không xứng để đi quấy nhiễu thế giới này!”

Lâm Dụ Xương nghe được câu này thì cực kỳ phẫn nộ: “Con mẹ nó phét lác cái gì đấy? Điều mà cậu cần quan tâm nhất lúc này chính là bản thân cậu chứ không phải là thế giới!”

“Reng reng reng…”

Chuông điện thoại của Lâm Dụ Xương vang lên.