Chu Khúc Nhi bị người đàn ông đó đè xuống đất, quần áo trên người bị xé toạc, làn da trắng nõn lộ ra trong không khí.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì ghen tị không thôi, ai nấy bất giác nuốt nước bọt.
Chu Khúc Nhi mặc dù không đẹp bằng Lý Tuyết nhưng cũng là một mỹ nhân, thân hình chuẩn, thế nên ở nơi như này có thể nhìn thấy khung cảnh sống động như vậy, ai lại không ngưỡng mộ cơ chứ!
Mà tên thủ hạ kia cũng vô cùng nóng lòng, bàn tay hắn đè Chu Khúc Nhi xuống, cúi người chuẩn bị hôn.
Lúc này.
“Rầm!”
Một nắm đấm bất ngờ đánh vào cơ thể tên đó.
“Bịch!”
Đầu của hắn trực tiếp nổ tung, máu văng khắp nơi.
Nhìn thấy hình ảnh ấy, tất cả mọi người đều chết lặng.
Tần Sơn cởi áo mình ra khoác lên người Chu Khúc Nhi, sau đó kéo cô ta dậy, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bà xã, anh xin lỗi!”
Chu Khúc Nhi ngây người.
Bạch Diệc Phi bên cạnh cũng sững sờ.
Khí tức cuồng bạo của Tần Sơn đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm lạnh lùng.
Những người khác không quen nhưng Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi lại rất quen thuộc.
Khi bọn họ nhìn Tần Sơn đứng thẳng lưng, khí chất của cả người trở nên nghiêm nghị, hoàn toàn biến thành một người khác.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.
Lâm Dụ Xương cũng ngạc nhiên không thôi mà hỏi: “Tần Sơn, cậu có ý gì?”
Đạo Trưởng hừ lạnh nói: “Vẫn chưa phát hiện ra sao? Người này căn bản không phải là Tần Sơn?”
“Cái gì?”, Lâm Dụ Xương trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin.
Tần Sơn khéo Chu Khúc Nhi ra phía sau mình, sau đó liếc nhẹ mấy người và nói: “Đúng vậy, tôi không phải Tần Sơn, tôi là Tần Hoa”.
“Tần Sơn là thân phận bên trên giúp tôi tạo ra, các người đi kiểm tra đương nhiên sẽ không tra ra”.
Khi Tần Sơn xuất hiện, tất cả những người có liên hệ đến anh ta đều bị điều tra, Bạch Diệc Phi điều tra qua, Lâm Dụ Xương cũng vậy, Đạo Trưởng cũng không ngoại lệ.
Nhưng dù người đó có năng lực thế nào thì cũng không thể sánh được với sức mạnh của chính phủ.
Tần Hoa lạnh nhạt đáp: “Bạch Diệc Phi là anh em của tôi, Chu Khúc Nhi là vợ tôi”.
“Các người dám động đến anh em và vợ tôi, hôm nay, tôi sẽ giải quyết cho rõ ràng!”
Nói xong câu này, Tần Hoa quay lại nhìn Lương Vĩ Siêu: “Đại boss, tôi chờ cô xuất hiện lâu lắm rồi”.
Mọi người đều sững sờ.
Thì ra Tần Hoa chỉ giả làm người thực vật, thật ra đã dùng thân phận của một người khác, sau đó ẩn nấp bên cạnh những người này, cuối cùng cũng chờ được đại boss phía sau màn xuất hiện.
Bạch Diệc Phi rất kích động, cũng không thể ý đến vết thương của mình nữa.
Chu Khúc Nhi càng kích động hơn, bởi vì người này là Tần Hoa, là chồng của cô.
Thật ra ngày hôm đó, khi cô ta gọi điện tìm Tần Sơn nhờ anh ta giúp đỡ đi cứu Lý Tuyết. Hai người ngồi rất gần nhau, cô đã ngửi thấy mùi cơ thể của Tần Hoa.
Chu Khúc Nhi nhớ rằng đây là mùi của Tần Hoa.
Thế nên lúc đó cô ta đoán ra rồi.
Mà Chu Khúc Nhi cũng không ngốc, cô biết Tần Hoa đóng giả làm Tần Sơn chắc chắn là có lý do của anh, thế nên không nói ra sự thật.
Còn nữa, ở nhà hàng trên tàu, cô cố ý dùng đĩa đập Tần Hoa, bởi vì như vậy, mọi người mới biết được cô ta thật sự chán ghét Tần Hoa, anh ta suýt chút nữa làm nhục cô.
Vậy mọi người mới không nghi ngờ anh.
Đạo Trưởng thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng quá tự tin rồi!”
“Ít nhất ở trước mặt ông, tôi có tự tin”, Tần Hoa nhàn nhạt đáp.
Đạo Trưởng nghe câu này thì sắc mặt có vẻ khó coi, bởi vì gã ta đánh không lại Tần Hoa.
“Vậy thì đã sao? Chúng tôi có hơn 10 cao thủ cấp hai ở đây, thêm cả tôi, cậu tưởng rằng có thể đánh bại tất cả sao?”, Đạo Trưởng hừ lạnh: “Hơn nữa, ngoài chúng tôi ra còn có Đại boss!”
Tần Hoa nghe câu này thì khẽ cau mày nói: “Thực lực của đại boss thật sự rất mạnh, đã vượt quá dự tính của tôi, tôi quả thực không phải đối thủ!”
“Có điều, các người không phải muốn ỉ đông hiếp yếu sao?”
“Vậy thì đã sao, chúng tôi có rất nhiều người, chỉ cần giết được các người, không ai biết được chuyện này cả”, Đạo Trưởng cười lạnh nói.
Tần Hoa nghe vậy thì khẽ lắc đầu, không trả lời Đạo Trưởng mà nhìn về phía Bạch Diệc Phi, khẽ cười nói: “Đến lượt cậu rồi”.
Bạch Diệc Phi lập tức nở nụ cười.
Những người khác đều không hiểu gì.
Lâm Dụ Xương bây giờ mới phản ứng lại, chỉ vào Tần Hoa chửi lớn: “Đồ khốn kiếp, con mẹ nó lại dám phản bội tao, tao tin tưởng mày như vậy!”
“Lại còn cái gì mà đến hắn nữa, giờ hắn ta còn không đứng dậy được, tùy ý đánh vài chiêu là có thể giết chết hắn”.
Bạch Diệc Phi chỉ cười rồi nói: “Các người nói tôi còn trẻ, tôi ngu ngốc, đúng là tôi vẫn còn rất trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, nhưng người ngu chính là các người!”
Lời vừa dứt, khoảnh khắc tiếp theo, một vài người phía sau đột nhiên xuất hiện.
Ai nấy đều ngây ra.
Cái quái gì thế này? Ở đâu ra nhiều người như vậy.
Giống như bước ra từ trong không khí vậy.
Những người này khiến Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng phải cau mày, hiển nhiên họ có chút kinh ngạc đồng thời cũng ngưng trọng.
Bởi bì những người xuất hiện này là Bạch Vân Bằng, Sa Phi Dương và Trần Ngạo Kiều.
Lâm Dụ Xương sợ hãi hỏi: “Tại sao các người...”
Bạch Vân Bằng khẽ lắc đầu thở dài: “Lão Lâm à, tôi thật không ngờ lại là ông”.
Bạch Vân Bằng đúng là rất bất ngờ.
Không chỉ ông mà Bạch Diệc Phi cũng rất ngạc nhiên khi gặp Lâm Dụ Xương.
Dù sao thì quan hệ giữa anh và Lâm Cuồng cũng rất tốt, vả lại nhà họ Lâm cũng không có ác ý gì với anh, thế nên, anh luôn cho rằng ít nhất thì Lâm Cuồng và Lâm Dụ Xương có thể coi là quan hệ tình thân.
Nhưng tên thực tế, người mà anh cho là thân thiết lại chính là người đâm sau lưng anh.
Lâm Dụ Xương cúi đầu, sau đó ngẩng lên, nhàn nhạt nói: “Mỗi người có một ý chí hướng riêng mà thôi”.
“Tôi nhận ra cô”, Sa Phi Dương đột nhiên nói với Lương Vĩ Siêu
Lương Vĩ Siêu vừa rồi chỉ hơi nhíu mày, bây giờ đã hồi phục vẻ bình tĩnh, cô ta hình như không hề lo lắng, có điều vẫn không hiểu nên hỏi: “Tại sao các người lại ở đây?”
Trần Ngạo Kiều là người lên tiếng trước: “Cô quá tự cao tự đại rồi, tự cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo. Thật ra, các người chỉ bị người mà mình coi là đồ ngu chơi đùa lại thôi”.
Vừa nói Trần Ngạo Kiều vừa cười, không che giấu sự mỉa mai.
Lương Vĩ Siêu nghe đến đây lập tức quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết mất tích, bọn họ tìm đến mười gia tộc lớn để tìm cô, lại phát hiện Tiểu Thất đã chết, cuối cùng khi tìm đến nơi thì Hồ Phi Hồng cũng đã chết.
Bạch Vân Bằng và Diệp Gỉa từ từ phân tích và phát hiện ra vấn đề này có liên quan rất lớn với nhau.
Mà Bạch Diệc Phi sau khi tỉnh lại thì cũng đã bình tĩnh hơn, anh nghĩ lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Anh lập tức cho rằng có người muốn dùng Lý Tuyết để uy hiếp anh, nhưng trong tay anh không có thứ gì đáng giá mà những người đó cần, duy nhất chính là kho vàng kia.
Anh đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tạo cho người ta cảm giác mình đã suy sụp, bất lực và tuyệt vọng.
Khi đó, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc gọi yêu cầu anh đến một mình, thế nên anh đã lén lút ra ngoài.
Bởi vì anh biết rằng đối phương nhất định sẽ cho người theo dõi anh.
Nhưng trên thực tế, Bạch Diệc Phi đã để lại một mảnh giấy, trên giấy có ghi lại kế hoạch của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn đám người và chế nhạo: “Tôi đoán mục đích của các người là kho vàng đúng không, sau khi tìm thấy thì các người sẽ giết chúng tôi”.
Lương Vĩ Siêu híp mắt nói: “Vậy nên cậu để Sa Phi Dương bọn họ đến kho vàng để đợi chúng tôi trước sao?”