Anh hoàn toàn quên mất việc trên người mình còn vết thương, anh muốn đứng dậy nhưng do bị gãy xương ức quá đau nên không thể ngồi dậy nổi.
Tần Hoa nhanh chóng bước tới đè anh lại: “Đừng nhúc nhích, mau nằm xuống đi".
Bạch Diệc Phi nhìn Tần Hoa rồi vui vẻ cười nói: “Anh có thể tỉnh lại, yên ổn đứng trước mặt em vậy là em đã rất vui vẻ rồi".
Sau đó Tần Hoa mỉm cười, cũng cảm thấy hơi có lỗi: “Anh đã khiến cậu phải khổ rồi".
“Không đâu", Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Chỉ cần biết anh mạnh khỏe đứng trước mặt em thì em đã vui lắm rồi”.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không cần nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Nhưng không bao lâu sau Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó, anh hơi ngượng ngùng nói: “Anh à, chuyện là... kho vàng số 3 kia...em có động vào một chút".
Tần Hoa nghe vậy thì khẽ lắc đầu nói: “Người canh giữ kho vàng thay đất nước nước không được vào biên chế, cũng chẳng có tiền lương. Nếu dưới tình huống đặc biệt có thể dùng một ít vàng để duy trì cuộc sống của mình".
“Nhưng mà không phải là không hạn chế số lượng lấy, chỗ vàng cậu dùng cũng không vượt ngoài giới hạn cho phép. Thậm chí còn chưa đạt tới một phần mười giới hạn đó. Vậy nên không cần lo lắng".
“Lương Vĩ Siêu mới gọi là dùng nhiều. Nghe nói đã mất năm trăm tỷ vàng rồi".
Sau khi nghe xong thì Bạch Diệc Phi kinh ngạc không thôi.
Năm trăm tỷ!
Đây là một con số không tưởng.
Tần Hoa nghĩ xong còn nói: “Có lẽ còn không dừng lại ở đó đâu".
Bạch Diệc Phi không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào nữa.
Anh im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Hiện giờ người trông coi kho vàng số 1 đến kho số 3 đều đã biết rõ, vậy người trông kho vàng số 4 là ai?”
“Anh cũng không biết nữa. Người ở bên trên kia không nói gì, có vẻ rất thần bí. Như vậy thì dù ba kho vàng kia có xảy ra chuyện gì thì kho số 4 mãi mãi là kho bí mật nhất".
Bạch Diệc Phi ngẫm lại mấy chữ cuối cùng: “Chẳng lẽ là...”
Tần Hoa mỉm cười, anh ta vừa nói chuyện vừa đeo một chiếc đồng hồ lên tay mình, sau đó thì lại đưa cho Bạch Diệc Phi nhìn: “Cho dù như thế nào thì bây giờ nhiệm vụ của anh xem như đã hoàn thành. Sau này chúng ta có thể gặp mặt như bình thường rồi".
Trên cổ tay anh ta chính là chiếc đồng hồ Bạch Diệc Phi tặng lúc kết hôn.
Bạch Diệc Phi nhìn một chút rồi cười nói: “Vậy thì tốt rồi".
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Tần Hoa muốn đi tìm Chu Khúc Nhi, nhưng mà trước khi đi anh ta vẫn nói với Bạch Diệc Phi: “Còn một việc nữa, trong khoảng thời gian này anh đã điều tra được hình như có cả kho vàng số 5, nhưng mà cũng có thể đây là tin giả".
Sau khi nói xong lời này thì Tần Hoa cũng không để ý nhiều nữa mà trực tiếp rời đi.
Bạch Diệc Phi lại rơi vào trầm tư. Lúc đang ở kho vàng số 3 anh có phát hiện ra hai hang động chứa vàng, hơn nữa số lượng vàng trong hang động số 2 kia rõ ràng nhiều hơn hang động số 1 gấp mấy chục lần.
Hơn nữa nơi Sa Phi Dương bị giam cầm chính là chỗ hang động vàng số 2.
Đột nhiên Bạch Diệc Phi nghĩ đến một loại khả năng.
…
Sau khi rời đi thì Tần Hoa đã đi về gian phòng của mình.
Bên trong gian phòng, Chu Khúc Nhi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía anh ta, quay người nhìn ra bên ngoài.
Tần Hoa nhìn bóng lưng của Chu Khúc Nhi thì nghĩ đến ngày kết hôn của mình.
Ngày đó rõ ràng là lúc bọn họ kết hôn, nhưng anh ta lại trở thành người thực vật, cuối cùng cũng không tỉnh lại.
Chu Khúc Nhi chắc hẳn rất đau lòng!
Khi anh ta dùng thân phận mới nhìn thấy Chu Khúc Nhi, thì anh ta đã rất muốn bước lên an ủi cô, nhưng anh ta không thể. Anh ta không thể để lộ thân phận của mình.
Vậy nên anh ta chỉ có thể yên lặng đứng đó nhìn, thậm chí phải giả vờ như không biết.
Về sau anh ta không thể nhẫn nhịn được tình trạng như này nữa, vậy nên mới vờ như có hứng thú với cô.
Sau này khi Chu Khúc Nhi nói với anh rằng: “Em nhớ anh".
Thì anh đột nhiên nhớ lại trước khi kết hôn bọn họ đã ở cùng nhau rồi.
Tần Hoa từ từ bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Khúc Nhi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy vai cô.
Cơ thể Chu Khúc Nhi run rẩy, sau đó cô ta quay người lại nhìn Tần Hoa.
Hai người đối mặt với nhau.
“Khúc Nhi...”, Tần hoa lên tiếng trước.
Chu Khúc Nhi không trả lời, chỉ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn anh ta.
Trong lòng Tần Hoa đau đớn, anh ta muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng.
“Khúc Nhi...”
Một giây sau Chu Khúc Nhi trực tiếp nhào vào trong ngực anh ta, khóc lớn.
“Hu hu hu...”
Cô ta vừa khóc vừa dùng nắm đấm đánh vào vết thương của Tần Hoa.
“Anh, tên khốn kiếp này...”
Tần Hoa để mặc cho Chu Khúc Nhi đánh mình, thậm chí còn có chút luống cuống.
“Khúc Nhi, anh...”
Tần Hoa không biết phải an ủi Chu Khúc Nhi thế nào.
Một giây sau Chu Khúc Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên ôm lấy Tần Hoa, sau đó mạnh mẽ hôn anh ta.
Tần Hoa lập tức mơ hồ.
Cho dù da mặt Tần Hoa có mỏng thế nào, nhưng khi bị người phụ nữ mình thích làm ra hành động thế này thì có thể không phản ứng sao?
Rất nhanh Tần Hoa lập tức có phản ứng, nhưng mà anh ta vẫn ngượng ngùng như cũ.
“Khúc Nhi, chúng ta...như này không tốt lắm...”
Chu Khúc Nhi buông Tần Hoa ra rồi trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó không thèm quan tâm xé rách quần áo của Tần Hoa.
“Khúc Nhi...đang là ban ngày…đừng...á...”
Nội tâm Tần Hoa rất thấp thỏm, vừa nghĩ mình cần phải làm những gì lại vừa sợ đột nhiên có người đến gõ cửa.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bởi vì sau khi Chu Khúc Nhi xé rách quần áo của anh ta xong thì lập tức cắn một cái vào bả vai anh ta, cô ta dùng rất nhiều sức lực khiến cho Tần Hoa hơi nhíu mày.
Nhưng mà Tần Hoa cũng không nói gì, chỉ một mực chịu đựng. Nếu như vậy có thể khiến cho tâm trạng Chu Khúc Nhi đỡ hơn một chút thì dù có cắn mất một miếng thịt anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Chu Khúc Nhi để lại một dấu răng rất sâu, còn mơ hồ rịn ra chút tơ máu, nhưng cô ta lại liếm lên vết thương một phát.
Tần Hoa hơi run lên, ánh mắt có chút thay đổi.
“Khúc Nhi...”
Sau đó Chu Khúc Nhi lại ngẩng đầu lên điên cuồng hôn.
Tần Hoa cũng không nhịn được nữa.
....
Ở trên boong tàu, Lưu Hiểu Anh đang đứng cùng với Lý Tuyết.
Hai người tựa vào lan can, nhìn biển cả mênh mông, cảm nhận từng luồng gió biển mằn mặn
Không lâu sau Lưu Hiểu Anh nói với Lý Tuyết: “Cô đi vào trước đi. Gió lớn không tốt cho cơ thể cô".
“Hiểu Anh”, Lý Tuyết đột nhiên gọi cô ta một tiếng khiến cho Lưu Hiểu Anh vô thức nắm chặt lan can, sau đó lại thả lỏng.
Lý Tuyết khẽ nói: “Thành thật xin lỗi".
“Cô xin lỗi tôi làm gì?”, Lưu Hiểu Anh không hiểu rõ.
Lý Tuyết khẽ lắc đầu, cũng không nói rõ mà chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thật ra lúc đó tôi rất mơ hồ".
Chuyện lần này xảy ra suýt chút nữa khiến cho Bạch Diệc Phi mất mạng, còn liên lụy sang rất nhiều người cùng rất nhiều chuyện lớn hơn. Có đôi khi cô đã nghĩ, nếu như mình chết thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Cô cũng không hiểu mình có tài đức gì mà khiến cho Bạch Diệc Phi coi trọng cô đến mức này. Cô ở bên cạnh Bạch Diệc Phi rốt cuộc là đúng hay là sai?
Trước kia cô phạm phải một việc rất ngu ngốc, lúc biết mình không thể mang thai thì nhẫn tâm muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi. Sau này mới biết được, ngay lúc cô rời đi thì Bạch Diệc Phi đã bị người ta đâm một dao, suýt chút nữa mất mạng.
Lúc đó cô rất hối hận, kiên trì muốn ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhưng bây giờ cô lại đang do dự.
Vậy nên cô mới nói có đôi khi bản thân rất mơ hồ.
Lưu Hiểu Anh nhìn cô không nói gì, bởi vì bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn Bạch Diệc Phi. Đã nói muốn quên anh đi, nhưng muốn quên một người nào có nhanh như vậy?