Sa Phi Dương cũng chứng thực suy đoán của anh: “Thiên Hoa Sơn không chỉ là sư huynh tôi mà còn là anh tôi nữa, anh ruột”.
Vì thế Bạch Diệc Phi đã hiểu ra tất cả.
“Thi thể trong huyệt là Thiên Hoa Sơn”, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói.
Sa Phi Dương gật đầu, sau đó thở dài: “Anh tôi quá háo thắng, làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả, vì đạt được mục đích cũng không quan tâm liệu có đắc tội với người khác hay không, vì thế cuối cùng thành ra đắc tội với tất cả mọi người”.
“Mặc dù anh ấy là người xấu nhưng quan hệ huyết thống thì không thể nào xóa bỏ được. Anh ấy là anh trai tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi bùi ngùi, sau đó lại nghĩ đến gì đó mà nói: “Chú là người tuyên bố chuyện người chết trong mộ là Sa Phi Dương?”
Sa Phi Dương gật đầu.
Lúc đó Thiên Hoa Sơn chết rồi, Sa Phi Dương thì vẫn còn sống nhưng bởi vì Thiên Hoa Sơn gây chuyện với quá nhiều người, e rằng cũng không được yên nên Sa Phi Dương mới tuyên bố rằng người chết là mình.
Lúc này, Bạch Diệc Phi lại đột nhiên nghĩ đến Bạch Khiếu.
Anh và Bạch Khiếu là anh em ruột, nếu hắn chết rồi liệu anh có khoan dung được như vậy hay không?
Anh không biết đáp án, có lẽ phải đến tận lúc đó mới biết được.
Bởi vì nhớ đến Thiên Hoa Sơn nên Sa Phi Dương hơi không vui, vì thế chán nản nói: “Hôm nay đến đây thôi”.
Nói xong thì rời đi.
Chỗ Bạch Diệc Phi ngồi đều do vàng ghép thành. Anh không rời đi mà nhớ lại tất cả những chuyện trong hai năm này kể từ khi anh gặp Bạch Vân Bằng.
…
Bọn họ đã có chuẩn bị trước mới vào kho vàng nên sẽ không bị nhốt trong này, đến ăn uống bình thường cũng không được như Sa Phi Dương.
Bọn họ có thể sống bình thường được.
Việc nấu ăn đương nhiên sẽ đến tay Lưu Hiểu Anh.
Buổi tối, vừa làm cơm xong, Lưu Hiểu Anh đi gọi Tần Hoa và Tử Y, sau đó lại đi gọi Bạch Diệc Phi và Sa Phi Dương.
Nhưng cô ta vừa ra đến ngoài phòng thì Sa Phi Dương đã đi ra.
Lưu Hiểu Anh mỉm cười nói: “Chú Sa, ăn cơm thôi”.
Sa Phi Dương gật đầu: “Vất vả cho cô rồi”.
Sau đó ông ta đi ăn cơm còn Lưu Hiểu Anh thì đợi bên ngoài phòng.
Bởi vì cô ta biết khi Bạch Diệc Phi khi luyện ám kình thì phải cởi hết quần áo, cho nên cô ta đang đợi anh mặc đồ vào.
10 phút sau, Lưu Hiểu Anh thấy Bạch Diệc Phi vẫn chưa đi ra, lại nghĩ đã lâu thế rồi, hẳn anh đã mặc xong quần áo vì thế liền đi vào.
Nhưng cô ta không ngờ rằng khi đi vào lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang trần truồng ngồi trên sàn.
Lưu Hiểu Anh ngây ra tại chỗ, không biết nên đi lên tiếp hay nên lùi ra.
Thực ra cô ta là một bác sĩ, sớm đã không quan tâm đến việc đàn ông hay phụ nữ không mặc quần áo nữa nhưng tình huống thế này vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Dù sao nơi này cũng không phải phòng phẫu thuật, cảm giác nhìn người ta không mặc quần áo khác hoàn toàn.
Vào lúc này, Lưu Hiểu Anh đột nhiên phát hiện ra tóc Bạch Diệc Phi đột nhiên biến thành màu trắng.
Cũng không hẳn là đột nhiên. Lúc trước cô ta thấy Bạch Diệc Phi luyện tập thì tóc vẫn còn đen, bây giờ nhìn lại thì đã trắng đi nhiều, hơn nữa những ngọn tóc khác cũng đang từ từ biến thành máu trắng.
Trong lòng Lưu Hiểu Anh cảm thấy khó hiểu, định gọi thì đúng lúc này Bạch Diệc Phi quay đầu lại.
Hai mắt anh đỏ ngầu, tràn ngập sự tàn bạo cùng độc địa, nhìn chằm chằm vào Lưu Hiểu Anh.
Cô ta bị anh nhìn đến mức nổi da gà, sợ đến lắp bắp: “Bạch, Bạch Diệc Phi, anh, anh làm sao vậy?”
Cô ta vừa nói xong, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhào về phía cô ta.
“Á!”
Lưu Hiểu Anh rất sợ hãi, hai chân nhũn ra, cả người phát run, muốn chạy ra ngoài nhưng hoàn toàn không chạy nổi.
Lưu Hiểu Anh hét lên một tiếng, ngay sau đó Bạch Diệc Phi ấn cô ta xuống đất, một tay bóp chặt cổ cô ta.
Lưu Hiểu Anh bị ép mạnh xuống, cảm giác như cổ sắp bị bẻ gãy.
Vào lúc này, Sa Phi Dương phát hiện bất thường nên chạy đến, đúng lúc nghe thấy tiếng kêu của Lưu Hiểu Anh, lại thấy Bạch Diệc Phi bóp chặt cổ cô ta nên không hề do dự mà cho anh một đấm.
Sa Phi Dương không thật sự muốn đánh anh mà chỉ là muốn khiến anh lùi lại mà thôi.
Nhưng Bạch Diệc Phi không lùi lại.
Anh ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Sa Phi Dương.
Sau đó vung quyền nhắm thẳng vào cú đấm mà Sa Phi Dương tung ra.
Sa Phi Dương giật mình.
Bởi vì ông ta hoàn toàn không ngờ được tốc độ của Bạch Diệc Phi đột nhiên tăng lên rất nhiều, thậm chí đã nhanh hơn ông ta.
Vì thế khi hai nắm đấm chạm vào nhau ông ta đã sử dụng ám kình.
“Bốp!”
Âm thanh cực lớn vang lên, hai nắm đấm đâm vào nhau.
Nhưng Bạch Diệc Phi không hề lùi lại.
Không những thế, khi hai cú đấm chạm vào nhau, Sa Phi Dương đáng lẽ nên bạo phát ám kình nhưng kết quả lại bị Bạch Diệc Phi hấp thụ, sau đó đột nhiên bùng ra từ nắm đấm của anh.
Vì thế người phải lùi lại không phải là Bạch Diệc Phi mà là Sa Phi Dương. Ông ta lui lại khoảng 5, 6 bước.
Sa Phi Dương kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm ông ta, hai mắt đỏ ngầu, thậm chí còn tức giận gào lên một tiếng.
Mà Lưu Hiểu Anh bị anh bóp cổ đang dần mất đi ý thức.
…
“Bịch!”
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi run lên, sau đó cứ thế ngã về một bên, hôn mê.
Tiếp đó, anh dường như nằm mơ.
Anh mơ thấy Bạch Khiếu đâm anh một đao, rồi lại mơ thấy một người không biết là ai đâm một dao vào cơ thể em gái.
Trong mơ anh đã không nhớ rằng em gái đã không còn nữa rồi.
Bạch Diệc Phi rất đau khổ, muốn xông lên cứu em gái nhưng anh cũng bị đâm, hoàn toàn không còn sức.
Anh rất nôn nóng, rất tức giận.
Sau đó anh tỉnh lại.
Bạch Diệc Phi ngồi bật dậy, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh nhìn xung quanh, biết bản thân vẫn còn ở trên Đảo Lam.
Ngay sau đó, anh mất hết sức lực mà nằm vật ra giường.
Anh muốn ngồi dậy lại phát hiện bản thân không còn sức, như người cổ đại bị cho uống thuốc làm mềm gân cốt.
“Sao thế này?”
“Sao tôi lại thành ra thế này?”
Sa Phi Dương, Tần Hoa và Tử Y cũng đều ở trong phòng, thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì đều vây quanh anh.
Tử Y nhìn anh cau mày: “Cậu không nhớ gì nữa?”
Bạch Diệc Phi khó hiểu mà lắc đầu: “Con nên nhớ gì?”
Ký ức của Bạch Diệc Phi lúc này chỉ dừng lại tại lúc thảo luận về 6 ngón chân với Sa Phi Dương.
Nhìn thấy biểu tình của Bạch Diệc Phi thì mọi người đều biết xem ra anh thật sự không nhớ nữa. Ba người trầm trọng mà nhìn nhau.
Bạch Diệc Phi lập tức nhận ra, vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tử Y khẽ lắc đầu.
Bạch Diệc Phi nhìn Tần Hoa nhưng Tần Hoa chỉ thở dài.
Anh lại nhìn Sa Phi Dương, ông ta trầm mặc một lát, miễn cưỡng cười nói: “Trong một tình huống nào đó, thực lực của cậu đã vượt qua tôi, đây có được coi là tin tốt không?”
Thực lực vượt qua Sa Phi Dương quả đúng là tin tốt.
Nhưng Sa Phi Dương đang đặt câu hỏi vì chính ông ta cũng không thể xác định, hơn nữa ông ta cũng nói là chỉ trong một số tình huống.
Còn nữa, tại sao Tử Y và Tần Hoa đều không nói gì?