Bọn chúng thấy cô ta thức thời như vậy thì gật nhẹ đầu.
Nhưng lúc này Lưu Hiểu Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi không biết đây là chỗ nào, cũng không biết mấy người là ai. Nhưng mấy người nói không ai dám động vào mình thì thật xin lỗi, tôi dám”.
Gã béo nghe cô ta nói vậy thì khinh thường bật cười một tiếng: “Chỉ dựa vào mày ấy hả? Mày không nhìn thử xem bản thân đang ở đâu à?”
Sau đó gã béo quay sang nói với Đoạn Hằng: “Đại ca, có phải bỏ thuốc hơi quá tay nên đầu óc choáng váng rồi không?”
Người bỏ thuốc chính là gã pha chế. Gã pha chế lập tức phản bác lại: “Nói cái mẹ gì đấy. Đây chỉ là lượng dùng bình thường thôi".
Đoạn Hằng hơi nhíu mày, gã ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì nóng hổi chảy ra từ cánh mũi, gã ta thuận tay sờ lên một chút.
Máu!
Không chỉ có Đoạn Hằng, mà vài người khác cũng bắt đầu bị chảy máu mũi.
Bọn họ hoàn toàn chưa gặp phải tình huống này bao giờ, vậy nên lập tức hoảng hốt.
Rất nhanh Đoạn Hằng kịp thời phản ứng lại, gã ta lập tức nắm lấy tóc của Lưu Hiểu Anh rồi hét to: “Con mẹ nó, cô đã giở trò gì hả?”
Lưu Hiểu Anh nhíu mày, bởi vì Đoạn Hằng kéo tóc cô ta rất đau.
Còn Đoạn Hằng thì vừa nói câu đó xong lại có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng gã ta.
Mấy người còn lại hoảng sợ nhìn Lưu Hiểu Anh, khóe miệng bọn họ cũng chảy máu, rồi sau đó tất cả đều ngã xuống đất.
Không bị Đoạn Hằng khống chế nên Lưu Hiểu Anh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc từ trong ba lô nhỏ, sau đó đút vào miệng.
Lưu Hiểu Anh hít sâu mấy hơi, điều chỉnh tốt bản thân, rồi nhìn mấy người đang chảy rất nhiều máu nằm trên mặt đất bằng ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Chỉ bằng mấy tên ngu đần như mấy người cũng đòi hạ thuốc tôi".
Lưu Hiểu Anh là bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ Trung y rất xuất sắc, làm gì có chuyện tý thuốc cỏn con này cũng không nhận ra chứ?
Cũng do Lưu Hiểu Anh may mắn, bởi vì đám người Đoạn Hằng đã quen chơi gái, bọn chúng không thích kiểu như chơi xác chết nên mới không đánh ngất Lưu Hiểu Anh.
Chính vì điểm này đã cho Lưu Hiểu Anh cơ hội.
Trong móng tay của ngón trỏ và ngón giữa Lưu Hiểu Anh có phẩm màu, nhưng thật ra đó chính là một loại thuốc. Ngón trỏ là thuốc độc, còn trên ngón giữa là thuốc giải.
Cô ta muốn hút một điếu thuốc, khi cầm tàn thuốc đã khẽ rắc độc trên ngón trỏ vào, sau đó lúc ho khan mượn việc che miệng để ăn thuốc giải ở ngón giữa.
Bên trong làn khói mà Lưu Hiểu Anh phun ra mang theo cả thuốc độc, lan truyền vào bên trong không khí, chỉ cần mấy người này hít thở sẽ lập tức trúng độc.
Thủ đoạn hạ độc như thế này so với bọn chúng thì cao minh hơn nhiều.
Viên thuốc giải cuối cùng Lưu Hiểu Anh đã ăn chính là do Phùng Trác làm, nó có thể giải hết phần lớn độc, vậy nên sau khi Lưu Hiểu Anh ăn xong không bao lâu thì thuốc mê trên người cũng được giải.
Lưu Hiểu Anh hoàn toàn không có cảm giác gì với mấy tên cặn bã này, chết thì chết.
Vậy nên chờ một lát sau Lưu Hiểu Anh lập tức vơ vét hết mấy mảnh vụn vàng trên người mấy tên này, sau đó thì rời khỏi đây.
Nhưng cuối cùng cô ta không biết rằng nơi này là khu số 4 ở đảo Lam, khắp nơi đều tràn ngập tội ác.
...
Bên phía Bạch Diệc Phi.
Nửa đêm anh đã bò ra khỏi hang, sau đó thì đi tìm Lưu Hiểu Anh.
Trên đảo này trời mưa là chuyện bình thường, vận may của Bạch Diệc Phi coi như không tệ, hai ngày trước trời vừa mới mưa, bùn đất vẫn còn ẩm ướt, cho nên rất dễ để lại dấu chân người.
Bạch Diệc Phi lần theo dấu chân tìm kiếm từng bước, chờ sau khi không tìm thấy thì lại trở về vị trí cũ, sau đó đi về một hướng khác.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi tìm ròng rã ba ngày trời mới xác định được Lưu Hiểu Anh đang ở khu số 4.
Trước kia nơi Bạch Diệc Phi ở trên đảo Lam là khu số 3, anh chưa từng đi đến khu số 4, nhưng cũng có biết qua một chút.
Trước đây Dương Xảo đã nói với anh, khu số 4 kia còn hỗn loạn hơn khu số 3 rất nhiều. Ở khu số 4 dường như phụ nữ không hề có vị thế, thậm chí còn có thể bị xem như món hàng tùy tiện mua bán.
Bạch Diệc Phi đến khu số 4. Nhưng vừa vào khu số 4 thì đã là thành phố, nên không còn dấu vết Lưu Hiểu Anh để lại nữa.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, anh đành phải chọn bừa một nhà hàng vào dùng cơm.
Sau khi ngồi xuống thì một nhân viên phục vụ bước lên nói: “Chào anh, anh muốn ăn gì?”
Bạch Diệc Phi biết ở đảo Lam này phương thức thanh toán chính là vàng, vậy nên lúc đi từ kho vàng kia ra anh đã cầm theo một khối vàng. Sau đó anh lại nghĩ cách biến khối vàng này thành từng mảnh vụn.
Bạch Diệc Phi thẳng thừng lấy ra một viên vàng bằng móng tay út đặt lên trên bàn.
Hai mắt nhân viên phục vụ kia lập tức phát sáng.
Bạch Diệc Phi hỏi nhân viên phục vụ: “Có thể nói cho tôi biết mấy hôm nay trong thành phố đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhân viên phục vụ kia cười híp mắt, cầm viên vàng lên rồi nói: “Đương nhiên có thể rồi. Thưa anh, anh muốn hỏi việc gì thì cứ hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói cho anh nghe".
Bạch Diệc Phi suy tư một lúc rồi hỏi: “Gần đây ở khu số bốn có xuất hiện một cô gái có dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp không?”
Nhân viên phục vụ hơi dừng một chút, sau đó cười nói: “Anh à, nếu anh muốn tìm phụ nữ đẹp thì có thể đợi trời tối đi thẳng đến chợ đêm! Tôi nghe nói ông lớn khu chúng tôi gần đây có kiếm được một nhóm người đẹp từ khu khác về. Tối hôm nay sẽ tiến hành đấu giá".
Bạch Diệc Phi cau mày hỏi: “Chợ đêm ở chỗ nào?”
“Anh không phải người ở khu số 4 sao?”, nhân viên phục vụ hơi kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng phản ứng lại, anh gật đầu nói: “Tôi đến đây để làm ăn".
Nhân viên phục vụ nghe thấy anh nói đến đây để làm ăn thì hai mắt lập tức sáng lên: “Khó trách anh lại ra tay hào phóng như vậy, thì ra là ông chủ lớn".
Sáu khu trên đảo Lam này chẳng khu nào ưa nhau cả, nên người dân không thể tùy tiện đi sang khu khác. Dù sao thì ở chỗ này cho dù bị người giết chết cũng chả có ai chịu ra mặt giúp đỡ.
Nhưng mà người duy nhất được bọn họ chào đón ở đây chính là người buôn bán.
Bởi vì toàn bộ đảo Lam đều bị phong tỏa, người ở bên trong không ra ngoài được, nên có rất nhiều hàng hóa muốn vận chuyển vào thì nhất định phải nhờ người buôn bán ở bên ngoài.
Vậy nên những người buôn bán mới có thể tự do ra vào đảo Lam, cũng là kiểu người mà tất cả mọi người trên đảo Lam đều chào đón.
Thái độ của nhân viên phục vụ lại càng tốt hơn: “Sếp à, chợ đêm ngay ở đầu đường phía trước kia, nơi đấu giá phụ nữ là ở khu Lam Cư".
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Không còn gì nữa. Đem mấy món đặc sản ở cửa hàng lên đây".
Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu, sau đó cung kính rời đi.
Ba ngày hôm nay Bạch Diệc Phi sống sót được cơ bản đều dựa vào mấy loại quả dại, mệt mỏi rồi thì dựa vào tàng cây để nghỉ ngơi.
Vốn dĩ anh đã rất suy yếu, cơ thể căn bản đã không chống đỡ nổi nữa, đến bây giờ anh cũng vẫn còn suy yếu.
Bạch Diệc Phi dự tính trước tiên ăn một bữa thật ngon, sau đó tìm một chỗ tắm rửa thay quần áo, đợi ban đêm đến khu nhà xanh xem thử.
Nhưng mà Bạch Diệc Phi không hy vọng nhìn thấy Lưu Hiểu Anh ở khu đó.
Nhưng anh cũng không biết đến nơi nào để tìm thấy Lưu Hiểu Anh, vậy nên chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.
Đúng lúc này mấy lời nói của nhóm người ở bàn bên cạnh khiến Bạch Diệc Phi hơi chú ý.
“Mấy người đã nghe nói gì chưa? Đằng ngoại của nhà họ Hồng hai hôm trước bị người ta hạ độc chết".
“Tôi biết, tôi biết, là Đoạn Hằng".
“Đúng vậy, chính là Đoạn Hằng".
“Đây chính là em họ bên vợ của cậu út nhà họ Hồng đấy. Ai lại có gan lớn như vậy, dám hạ độc chết người ta".
“Sao lại như vậy chứ? Sao lại bị hạ độc chết?”
“Còn không phải vì tên đó háo sắc quá sao. Tôi nghe nói gã ta để ý một cô em vô cùng đẹp, sau đó bỏ thuốc rồi muốn lên giường với người ta. Ai dè người đẹp kia lại chính là một cao thủ dùng độc".
“Không những giải được thuốc tên Đoạn Hằng cho cô ta uống, mà ngược lại còn dùng độc của mình giết chết hết đám người Đoạn Hằng đó".
“Mẹ nó, lợi hại như vậy sao?”
“Mẹ nó, đúng là khiến lòng người hả hê!”
“Nhưng mà cũng thật đáng tiếc!”
“Sao vậy?”
“Nghe nói cô gái kia bị cậu út nhà họ Hồng bắt được rồi".
“Hả? Cái gì? Ôi chao, thật là quá đáng tiếc!”
“Nghe nói cậu út nhà họ Hồng còn biến thái hơn cái tên Đoạn Hằng kia nhiều”.
Bạch Diệc Phi nghe xong mấy lời này thì lập tức không giữ được bình tĩnh nữa.
Mẹ nó chứ, người bọn họ nói đến không phải là Lưu Hiểu Anh sao?
Tất cả tâm tư của Bạch Diệc Phi lúc này đều chú ý vào lời nói của mấy người ở bàn bên cạnh, anh chỉ tùy tiện gắp vài miếng lên ăn.
Nhưng mà mấy lời bàn tán của bàn bên cạnh kia nhanh chóng kết thúc, đã chuyển chủ đề sang một câu chuyện khác.
Bạch Diệc Phi vừa ăn cơm vừa nhìn thoáng qua mấy người đó. Sau đó phát hiện người đang nói chuyện là một người đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, nhìn rất trẻ trung, còn đeo một chiếc kính màu vàng.