“Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức”, Lục Viễn không do dự gật đầu.
Bạch Diệc Phi trầm tư một lát rồi nói: “Tôi muốn ông giúp tôi tìm một người”.
Vừa nói anh vừa lấy di động trong túi ra, là hình chụp chung của Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết trên du thuyền, anh đưa cho Lục Viễn, chỉ vào Lưu Hiểu Anh và nói: “Giúp tôi tìm cô ấy, cô ấy là bạn tôi, chúng tôi bị lạc nhau”.
Khi Lục Viễn nhìn thấy rõ bức ảnh thì vô thức kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy biểu cảm ấy, không tìm được mà hỏi: “Ông chủ Lục đã từng nhìn thấy cô ấy sao?”
Lục Viễn lập tức lắc đầu nói: “Không, tôi chưa từng gặp qua...”
Nói xong thì cảm thán: “Ông chủ Bạch thật là giỏi, hai cô này là người đẹp nhất mà tôi từng thấy”.
Nghe vậy Bạch Diệc Phi có chút thất vọng, anh tưởng rằng Lục Viễn đã từng gặp Lưu Hiểu Anh chứ.
Trong lúc tuyệt vọng, Bạch Diệc Phi kể lại tin tức vừa nghe được trong nhà hàng, cười khổ nói: “Tôi sợ rằng cô ấy thật sự ở Lam Cư, nhưng tôi không hi vọng cô ấy ở đó, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi tìm”.
Lục Viễn thấy vậy liền nói: “Ông chủ Bạch, hình như anh hơi mệt, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến buổi đấu giá buổi tối, anh đi nghỉ ngơi một chút đi”.
Bạch Diệc Phi nghe lời gật đầu, anh thật sự cần ngủ một giấc.
Say đó Lục Viễn đưa Bạch Diệc Phi đến một sân nhỏ khác.
Sân này hiện đại hơn nhiều bởi nó là một ngôi biệt thự nhỏ.
Có thể thấy Lục Viễn sống ở đảo Lam khá sung túc.
Nhưng cho dù là như vậy, ông ta vẫn phải chi một đống vàng lớn, cố gắng cho con gái mình rời khỏi đây.
Rất rõ ràng, dù có phát triển tốt đến đâu đi nữa, trên đảo Lam này nếu không có quyền lực thì nhiều tiền thế nào cũng vô nghĩa.
Lục Viễn chính là người như vậy, có tiền nhưng không có quyền.
Bạch Diệc Phi được xếp vào một trong những căn phòng dành cho khách, nhưng anh nằm trên giường mà không sao ngủ được.
Anh luôn nghĩ chiều hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Hiểu Anh rời đi như thế nào?
Lẽ nào anh đã làm việc gì rất quá đáng sao?
Ví dụ như...
Bạch Diệc Phi đột nhiên sợ hãi khi nghĩ đến điều này, không dám nghĩ lung tung nữa.
Sau đó suy nghĩ của anh lại chuyển sang hướng khác, nếu Lưu Hiểu Anh rơi vào tay thiếu gia nhà họ Hồng, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta?
Tại khu số 4, phụ nữ là đồ chơi, Lưu Hiểu Anh e rằng lành ít dữ nhiều.
Nhưng còn anh, cho dù có có gặp được Lưu Hiểu Anh đi chăng nữa, cô ấy gặp nguy hiểm mà đám người đó rất đông thì phải làm sao?
Thân thể anh bây giờ rất yếu, không còn nhiều sức lực, sao đánh lại được bọn chúng đây?
Bạch Diệc Phi nghĩ hết cái này đến cái khác, dần dần ngủ thiếp đi.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch Diệc Phi chầm chậm tỉnh dậy, đứng lên mở cửa, phát hiện người ngoài cửa là Lục Miêu Miêu.
Lục Miêu Miêu chỉ liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau đó cúi đầu xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Anh Bạch, bố tôi bảo tôi gọi anh dậy ăn cơm, ăn xong nhanh chóng đi chợ đêm”.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn mặt cô gái nhỏ trước mắt.
Anh thật sự có chút tò mò, tại sao Lục Miêu Miêu lại giống Lý Tuyết đến vậy, đặc biệt là khí chất trên người họ.
Lục Miêu Miêu đỏ mặt khi bị Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm, ngại ngùng xoay người bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi: “...”
...
Họ không ăn tối ở trong nhà hàng mà ăn ở ngay trong sân.
Ngoài ra Lục Viễn và Lục Miêu Miêu còn có hai người khác.
Một người phụ nữ trạc 40 tuổi, ngoại hình trung bình nhưng có vóc dáng chuẩn, người kia là một cậu bé chỉ tầm 15 tuổi.
Lục Viễn giới thiệu: “Đây là vợ tôi, còn đây là con trai tôi Lục Dương”.
Lục Viễn không nói tên khi giới thiệu vợ mình, có lẽ vì phụ nữ ở khu 4 không có nhân quyền, giống như trong xã hội phong kiến cổ đại vậy.
Bạch Diệc Phi gật đầu chào hỏi.
Khi Bạch Diệc Phi nhìn Lục Miêu Miêu, Lục Miêu Miêu cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
Lục Viễn phát hiện, nghĩ ngợi rồi nói: “Còn có một vấn đề tôi muốn hỏi ông chủ Bạch, không biết có tiện không?”
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Có gì thì ông cứ hỏi”.
Lục Viễn đáp: “Không biết ông chủ Bạch đã kết hôn chưa?”
“Tôi kết hôn rồi, hơn nữa vợ tôi mới mang thai cách đây không lâu”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói.
Lục Viễn nghe vậy thì có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã thu lại vẻ mặt đó.
Sau khi ăn xong, Lục Viễn không đích thân đưa Bạch Diệc Phi đi chợ đêm mà để con trai Lục Dương dẫn anh đi.
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, lần đi chợ đêm này lại gặp phải một rắc rối lớn.
....
Trưới khi nhìn thấy chợ đêm, ấn tượng của Bạch Diệc Phi về nó giống như kiểu phố mở hàng quán vào buổi tối ở trên đất liền.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến anh mới phát hiện ra, chợ đêm ở đây hoàn toàn khác.
Cũng là các con phố đầy đủ mặt hàng khác nhau, nhưng không phải các loại quần áo vỉa hè rẻ tiền, tất hoặc đồ dùng hàng ngày như anh nghĩ.
Ở đây toàn những thứ quái đản, còn có vệ sĩ đứng thành hàng, trước mặt mỗi vệ sĩ đều có một tấm biển ghi giá bán hoặc mua lại họ.
Thậm chí còn có một số phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm đậm đứng mời chào khách.
Bởi vì đơn vị tiền tệ của đảo Lam là vàng, nhưng không phải ai cũng có nhiều vàng ở đây, thế nên những người phụ nữ này nhìn thấy những người có cục vàng đo bằng hạt đậu, sẽ trực tiếp đi theo những người đó.
Bởi vì, rất dễ dàng phân biệt được người giàu và người nghèo ở đây.
Người có tiền thường mang theo nhiều vàng, càng nhiều vàng thì càng có tiền.
Chắc chắn sẽ có người muốn hỏi, ngang nhiên đeo vàng như vậy không sợ bị người khác cướp mất sao?
Đương nhiên là không sợ rồi.
Chợ đêm này cho người nhà họ Hồng quản lý nên nếu có người dám cướp giật hoặc trộm vàng thì sau khi bị bắt sẽ bị đánh đến chết.
Lúc Lục Dương và Bạch Diệc Phi đến chợ đêm, đã có rất nhiều người ở chợ rồi.
Bạch Diệc Phi khinh ngạc nhìn đủ các loại sản phẩm được bày bán.
Tuy nhiên anh chỉ vừa đi vừa xem chứ không có hứng thú khi thấy những thứ đồ đó, bởi vì mục đích của họ là muốn xem Lưu Hiểu Anh có ở Lam Cư hay không.
Bạch Diệc Phi bảo Lục Dương đưa anh đi thẳng đến đó.
Trên đường đi, Lục Dương đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch, chú cảm thấy chị hai tôi thế nào?”
“Rất xinh đẹp”, Bạch Diệc Phi thành thật trả lời.
Lục Dương lại hỏi: “Vậy ông chủ Bạch sẽ cưới chị tôi chứ?”
Bạch Diệc Phi sững sờ, sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã kết hôn rồi”.
Lục Dương không quan tâm thậm chí còn nói ra một câu hết sức kì lạ: “Không sao, có tiền thì lấy mấy vợ cũng được”.
Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi lắc đầu cười khổ.
Đảo Lam là nơi nằm ngoài sự kiểm soát của nhà nước, ở đây không có luật lệ, chỉ có tiền và quyền lực, thế nên, một số khái niệm ở đây khác hẳn với bên ngoài.
Lục Viễn nói rằng ông ta là nhóm người đầu tiên đến đảo Lam, vì vậy có thể suy ra Lục Dương được sinh ra trên đảo này.
Thế nên mới có ý nghĩ, chỉ cần có tiền và quyền lực thì muốn bao nhiêu phụ nữ đều được.
Giống như xã hội phong kiến vậy.
Bạch Diệc Phi không biết phải nói như thế nào với cậu ta, nếu nói cho cậu ta biết luật lệ của xã hội pháp trị, cậu ta cũng không hiểu.
Vì vậy Bạch Diệc Phi chỉ có thể nói: “Tình cảm trao cho một người là đủ rồi, tôi không có tham lam như vậy”.
Trên thực tế con người rất ích kỉ.
Là một người đàn ông, bạn muốn có nhiều phụ nữ là điều rất dễ hiểu, nhưng chân tình chỉ có hạn, chỉ có thể trao cho một người, phụ nữ cũng vậy.