Buổi tối, Lưu Hiểu Anh do dự đến trước cửa phòng Bạch Diệc Phi, sau đó lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
Bởi vì Lưu Hiểu Anh không muốn anh khó chịu như vậy.
Kỳ thực, Bạch Diệc Phi như vậy được coi như là vừa mới khỏi bệnh, cơ thể rất mệt mỏi, cho nên sau khi anh lên giường đi ngủ thì hầu như không còn chút ý thức nào nữa, anh đã ngủ rất say.
Buổi sáng sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh không hề biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy cơ thể anh bây giờ đang tràn trề sức lực.
Mà Lục Dương cũng đã tỉnh lại, cậu ta lại bắt đầu gào khóc nói muốn về nhà.
Bạch Diệc Phi ngăn Lục Dương lại, nói: “Lục Dương, bây giờ cậu là người đàn ông duy nhất của nhà họ Lục, cậu phải có trách nhiệm gồng gánh cả gia đình, sau này còn phải chăm sóc cho chị của cậu, cho nên, bây giờ cậu nên chín chắn một chút”.
Lục Dương lại muốn đẩy Bạch Diệc Phi ra, nhưng cậu ta phát hiện hôm nay mình không đẩy được.
Cho nên Lục Dương đành đứng tại chỗ gào lên với Bạch Diệc Phi: “Chú muốn tôi phải chín chắn thế nào, bố mẹ tôi đều bị giết hết rồi, thi thể vẫn còn đang ở trong vườn, chẳng có ai đến xử lý, có phải vì họ không phải là bố mẹ chú cho nên chú mới ở đây nói lời châm chọc không?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng áy náy.
Anh nghĩ đến bố mẹ của mình, nhưng bố mẹ của anh vẫn còn, người không còn nữa là em gái của anh.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến cảm giác áy náy trong lòng anh.
Bạch Diệc Phi đè vai Lục Dương nói: “Vậy được, cậu có dám đi theo tôi không, nhìn tôi đi cứu chị gái cậu, rồi diệt cả nhà họ Hồng?”
Lục Dương trợn hai mắt, hét lớn: “Tôi đương nhiên dám!”
Lục Dương lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn đả kích bị mất đi bố mẹ, cậu ta đã không còn tâm tư đi nghĩ đến Bạch Diệc Phi định cứu như thế nào và định tiêu diệt nhà họ Hồng như thế nào?
Bởi vì, cậu ta phẫn nộ với Bạch Diệc Phi, với cả nhà họ Hồng, cho nên cậu ta muốn báo thù, bất kể là có thể làm được hay không, cậu ta cũng sẽ đi, cậu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ này.
Bạch Diệc Phi thấy vậy gật đầu: “Được!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi xoay người rời đi, Lục Dương thấy vậy cũng lập tức đi theo.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lục Dương đi, Lưu Hiểu Anh từ trong phòng bước ra, nhìn về phía cửa nơi bọn họ rời đi, ngẩn ngơ.
Hôm qua cô ta đến phòng của Bạch Diệc Phi, châm cho Bạch Diệc Phi một châm, Bạch Diệc Phi liền ngủ say như chết.
Sau đó, Lưu Hiểu Anh chỉ ngồi bên giường của Bạch Diệc Phi, nhìn ngắm anh cả đêm.
Cả một đêm, Lưu Hiểu Anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu mà thôi.
Mà vì cả đêm không ngủ, nên quầng mắt của Lưu Hiểu Anh hiện tại đã đen xì.
Hứa Y Y không biết từ lúc nào cũng đi ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh liền nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy là muốn đi tìm nhà họ Hồng để báo thù sao?”
Nghe thấy giọng nói của Hứa Y Y, Lưu Hiểu Anh mới hoàn hồn, yên lặng một hồi rồi trả lời: “Đúng”.
Hứa Y Y rất lo lắng nói: “Nhưng mà… nhà họ Hồng rất đáng sợ…”.
Lưu Hiểu Anh quay đầu lại liếc nhìn Hứa Y Y, sau đó đột nhiên cười lạnh nói: “Nhanh như vậy đã chấp nhận thân phận của mình rồi à, đúng là khiến người ta ngạc nhiên”.
Hứa Y Y không hiểu lắm ý nghĩa trong lời nói của Lưu Hiểu Anh nên nghi hoặc nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh không hề giải thích, dù gì thì một người phụ nữ giống Hứa Y Y sống trong môi trường như vậy, thì sẽ không thể hiểu được logic suy nghĩ của bọn họ.
Cho nên Lưu Hiểu Anh chỉ nói bằng giọng hờ hững: “Nhà họ Hồng, trong mắt anh ấy, chẳng là cái gì cả!”
“Hơn nữa, anh ấy không chỉ đến để báo thù, mà càng muốn phá vỡ quy tắc ở đây, thay đổi thế giới ở đây”.
Hứa Y Y càng không hiểu.
...
Vị trí của nhà họ Hồng nằm ở trung tâm của khu số 4 và chiếm diện tích khá lớn.
Gia chủ của nhà họ Hồng tên là Hồng Phạm, là một ông già đã ngoài thất tuần.
Ông ta có hai người con trai và một người con gái, tương đối mà nói, con trai cả và con gái thứ hai có cuộc sống khá là kín tiếng, con trai út tên là Hồng Kỳ thì ở khu số 4 này không ai không biết.
Hồng Kỳ tuy là con trai út của Hồng Phạm nhưng đã ngoài 30 tuổi, trong mắt những người bình thường ở khu số 4, Hồng Kỳ là một tên biến thái, một tên ác ma.
...
Lúc này, trong sảnh chính của nhà họ Hồng, Hồng Phạm đang tiếp đón một vị khách vô cùng tôn quý.
Theo lý mà nói, với thân phận như vậy của Hồng Kỳ ở khu số 4 thì không cần thiết phải đích thân tiếp đón ai, nhưng ông ta không những đích thân ra đón mà còn cúi đầu khom lưng giống như một tên đàn em vậy.
Chỉ bởi vì vị khách này chính là Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng là Chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, mà đảo Lam này lại do Hiệp hội khai phá ra, như vậy nghĩa là, Đạo Trưởng chính là cấp trên của bọn họ.
Đạo Trưởng nghe xong sự việc xảy ra gần đây, lạnh lùng cười một tiếng: “Bạch Nhất? Tôi nghĩ đó hẳn là Bạch Diệc Phi?”
Hồng Phạm không hề biết Bạch Diệc Phi là ai, nhưng khi nghe thấy Đạo Trưởng có quen với người này lại tưởng Bạch Diệc Phi là người của Đạo Trưởng, cho nên có chút hoang mang nói: “Nếu như Chủ tịch đã quen với người này, vậy thì tôi bảo người thả con gái của nhà họ Lục đi vậy”.
Xong, Đạo Trưởng chỉ lắc đầu, lạnh lùng cười nói: “Đúng là có quen biết, nhưng sự quen biết của chúng tôi, không phải anh chết thì chính là tôi chết!”
Hồng Phạm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta cứ tưởng là người của Đạo Trưởng, ngộ nhỡ bắt nhầm, xúc phạm đến người ta thì biết làm sao?
Giờ thì không cần lo lắng nữa rồi, nếu như đã là kẻ thù vậy thì dễ giải quyết.
Cho nên Hồng Phạm lập tức đập bàn đảm bảo với Đạo Trưởng: “Vậy Chủ tịch cứ việc yên tâm, bất kể hắn ta là ai, ở trong khu số 4 của đảo Lam này, ở trước mặt tôi, thì cũng chỉ là một con kiến không đáng để mắt đến mà thôi”.
“Nếu hắn ta dám đến, tôi chắc chắn sẽ khiến hắn ta phải chết không có chỗ chôn thây”.
“Chỉ là không biết người phụ nữ kia có thể khiến hắn ta đến đây hay không”.
Đạo Trưởng nghe xong câu này liền bật cười lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, hắn ta sẽ đến”.
“Đối với loại người ngu xuẩn như hắn ta, lựa chọn tốt nhất cũng chỉ có một cái này mà thôi”.
Trong mắt của Đạo Trưởng, tất cả những việc mà Bạch Diệc Phi đã làm đều chỉ có thể dùng hai chữ ngu xuẩn để hình dung, còn về việc Bạch Diệc Phi có thể sống được đến ngày hôm nay chẳng qua là do may mắn mà thôi.
Lúc trước khi ở thành phố Thiên Bắc, Đạo Trưởng đã có thể giết chết Bạch Diệc Phi rồi, nhưng mà do Bạch Diệc Phi quá may mắn, thành phố Thiên Bắc lại có một vị đại thần ở đó.
Mà lần ở Hiệp hội trước đó, cũng là do Bạch Diệc Phi may mắn, bởi vì anh là con trai của Bạch Vân Bằng, cho nên có rất nhiều người giúp đỡ cho anh.
Nhưng lần này thì khác.
“Lần này, thì không có may mắn như vậy nữa đâu”.
Đạo Trưởng hờ hững nói: “Theo như tôi được biết, Sa Phi Dương đã quay về thủ đô rồi, bây giờ trong kho vàng chỉ có Tử Y và Tần Hoa”.
“Mà Tử Y và Tần Hoa thì hầu như không dám ra khỏi kho vàng, chỉ cần bọn họ ra khỏi đó, đại boss sẽ lập tức đi vào, cho nên, Bạch Diệc Phi bây giờ không có người giúp đỡ hắn ta”.
Nghe vậy, Hồng Phạm lập tức bảo đảm: “Vậy chủ tịch yên tâm, loại ngu xuẩn như vậy, không cần anh phải ra tay, người của nhà chúng tôi sẽ giải quyết hắn ta luôn”.
Đạo Trưởng khẽ gật đầu, sau đó lại như nhớ ra cái gì, hỏi: “Nghe nói con trai của ông thích chơi phụ nữ, đứa con gái của nhà họ Lục kia có vẻ ngoài không tệ, sao lại không thấy cậu ta có ý đồ gì với người phụ nữ này?”
“Thật không dám giấu diếm, lần này diệt nhà họ Lục, con trai lớn và con trai nhỏ vì việc này mà nảy sinh mâu thuẫn”, Hồng phạm nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đạo Trưởng nhìn sang: “Ồ?”
Hồng Phạm bất đắc dĩ nói: “Lục Miêu Miêu sau khi bị bắt, lập tức bị con dâu kia của tôi đón về chỗ nhà nó rồi”.
Vừa dứt lời, đột nhiên có người xông vào nói với Hồng Phạm: “Gia chủ, gia chủ, người đó đến rồi!”
Người đó không cần phải nói ra cũng biết là ai, đương nhiên là chỉ Bạch Diệc Phi rồi.
Bạch Diệc Phi bây giờ đang có sức mạnh của một cao thủ hạng ba cấp cao, nếu đánh với người bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cùng lúc phải đánh với mấy chục người bình thường thì cũng khá và chật vật.
Tuy nhiên, nếu như anh rơi vào trạng thái hoá cuồng thì chưa chắc.
Có điều Bạch Diệc Phi không hề muốn mình rơi vào trạng thái đó, bởi vì anh sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhưng nếu anh không hoá cuồng thì với thực lực hạng ba cấp cao hiện tại của mình, có thể cứu được Lục Miêu Miêu ra không?
Bạch Diệc Phi không biết, trong lòng anh không dám chắc chắn.
Cho dù như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn phải đến đây, bởi vì có một số việc, không phải cứ đợi đến lúc mình chắc chắn thì mới đi làm được.
Nếu như bên cạnh Bạch Diệc Phi còn có nhóm người của Trần Ngạo Kiều, thì nhà họ Hồng trong mắt anh chẳng đáng là gì, nhưng mà bây giờ anh lại chỉ có một mình.
Mặc dù khó khăn, nhưng anh bắt buộc phải đi.
Mà Lục Dương còn đang đi theo phía sau anh, Bạch Diệc Phi cũng biết trong lòng cậu ta đang tràn ngập thù hận, cho dù không để cho cậu ta đi theo thì cậu ta cũng sẽ tự chạy đến đây, nếu đã như vậy, còn không bằng đưa cậu ta đi theo anh.
Trước khi đến, Bạch Diệc Phi lấy vàng mua hai thanh mã tấu.
Lục Dương giơ tay lên muốn lấy một thanh, nhưng lại bị Bạch Diệc Phi tránh đi, anh nói: “Cậu chỉ được đứng nhìn cho tôi, đưa dao cho cậu chính là lãng phí”.
“Chú cầm thì không lãng phí sao?”, Lục Dương không cam tâm hỏi.