Lục Dương bước tới trước mặt Bạch Diệc Phi, cậu ta đứng từ trên cao nhìn xuống Bạch Diệc Phi, ánh mắt hiện lên vẻ sắc lạnh.
"Vì chú nên bố mẹ tôi mới chết thảm!"
"Chú còn nói có thể cứu chị gái tôi ra được, nhưng kết quả thì sao?"
"Chẳng những không cứu chị gái tôi ra, mà đến chú cũng nửa sống nửa chết, chú nói xem chú còn có mặt mũi sống trên đời này nữa không?"
Lúc Bạch Diệc Phi xông vào thì ngay sau đó Trường Tiễu và đám đàn em cũng xông vào theo, nên không ai để ý đến Lục Dương đang đứng ở cửa.
Khi Bạch Diệc Phi bỏ trốn thì Lục Dương đã nhặt một con dao trên đất rồi theo sau.
Xét từ góc độ của Bạch Diệc Phi, thì cả nhà Lục Dương đã bị giết vì anh, vì vậy nên anh có trách nhiệm cứu Lục Miêu Miêu ra và báo thù cho nhà họ Lục.
Nhưng nói theo góc độ của Lục Dương, thì Bạch Diệc Phi chính là nguyên nhân khiến bố mẹ cậu ta phải chết.
Nếu Bạch Diệc Phi chưa từng đến nhà họ Lục, nếu Bạch Diệc Phi không đến khu Lam Cư, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, mà bố mẹ của cậu ta cũng không bị nhà họ Hồng tìm đến.
Vì vậy ngọn nguồn của tất cả những điều này đều là do Bạch Diệc Phi.
"Đều bởi vì chú!"
Hai mắt Lục Dương phẫn nộ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, cậu ta từ từ nâng con dao trong tay lên.
Lúc đầu Lục Dương đi theo Bạch Diệc Phi là muốn xem Bạch Diệc Phi cứu chị gái mình ra, nhưng nếu như thế thì Lục Dương sẽ rất khó xử, bởi vì cậu ta do dự không biết có nên giết Bạch Diệc Phi để báo thù cho bố mẹ mình không?
Nhưng bây giờ cậu ta không do dự chút nào nữa, bởi vì Bạch Diệc Phi không cứu được chị gái cậu ta ra, hơn nữa lại còn hôn mê ở đây.
Lục Dương chưa từng nghĩ tới Bạch Diệc Phi lại mạnh như vậy, nếu như anh đang ở trong trạng thái tỉnh táo thì Lục Dương nhất định sẽ không giết nổi anh.
Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi đang hôn mê, Lục Dương chỉ cần giơ con dao trong tay lên, dùng dao chém một nhát thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ chết.
"A!"
Lục Dương gầm lên một tiếng, cậu ta giơ con dao trong tay lên cao chuẩn bị chém xuống.
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Nếu cậu giết chết anh ấy, thì chị gái của cậu sẽ mãi mãi không cứu được ra".
Lục Dương giật mình, cơ thể cậu ta run lên.
Cậu ta chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi chưa từng giết người bao giờ, lúc này thật ra trong lòng cậu ta đang rất sợ hãi, nên khi nghe thấy âm thanh đột ngột vang lên thì sợ hãi tới nỗi trực tiếp vứt con dao xuống.
"Keng!"
Con dao rơi xuống đất.
Lục Dương bị âm thanh khiến cho tỉnh táo lại, cậu ta cúi người nhặt con dao lên đồng thời còn hỏi.
"Ai đấy?"
Sau khi nhặt con dao lên thì Lục Dương quay đầu lại, cậu ta phát hiện không ngờ lại là Lưu Hiểu Anh.
Không biết Lưu Hiểu Anh xuất hiện ở đây từ lúc nào, cô ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Dương: "Tôi biết ở tuổi như cậu sẽ không chịu nổi cảnh mất bố mẹ, cho nên cậu sẽ trút nỗi đau này vào người khác".
"Nhưng mà tôi không biết anh ấy có yêu cầu bố cậu làm gì không, nếu như có thì cậu nên hận anh ấy, còn nếu không thì không nên oán hận làm gì".
"Bởi vì trước khi bố của cậu chết, ông ấy vẫn đang xin Bạch Diệc Phi giúp đỡ".
"Ông ấy nhờ Bạch Diệc Phi giúp đỡ là bởi vì Bạch Diệc Phi là hy vọng cuối cùng, anh ấy có thể làm được. Nhưng chỉ vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hiện giờ anh ấy mới như thế thôi. Nếu cậu giết chết anh ấy vào lúc này thì có nghĩ đến chị gái của cậu không? Có nghĩ đến bố cậu có thể yên tâm ra đi không?"
Nghe xong những lời này thì Lục Dương ngây ra tại chỗ.
"Cậu nghĩ kỹ lại xem kẻ thù của cậu là Bạch Diệc Phi sao?"
"Bạch Diệc Phi cố ý làm hại mấy người sao?"
"Thật ra kẻ thù của cậu không phải anh ấy, mà là nhà họ Hồng".
Trên mặt Lục Dương lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì vẻ mặt cũng dịu đi một chút, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: "Cậu phải tin anh ấy, chỉ có anh ấy mới có thể cứu chị gái cậu ra, vậy nên bỏ dao xuống đi!"
Lưu Hiểu Anh vừa nói vừa muốn giơ tay lấy đi con dao trong tay Lục Dương.
Nhưng Lục Dương đột nhiên vung con dao một cái, khiến Lưu Hiểu Anh phải lùi lại về sau.
Biểu cảm vừa rồi của Lục Dương biến mất, trái lại cậu ta bỗng trở nên phẫn nộ, thậm chí đỏ cả mắt hét vào mặt Lưu Hiểu Anh: "Không, không phải vậy!"
"Hắn ta từng nhờ bố tôi, hắn ta nhờ bố tôi đưa hắn ta đến khu Lam Cư, chính bố tôi đã bảo tôi đưa hắn ta đi, còn hắn ta đến đó là để cứu chị. Vì thế mới đắc tội với nhà họ Hồng, đắc tội với ông Khúc, tất cả là bởi vì chị, bởi vì các người!"
"Mấy người nói thì dễ nghe đấy, nhưng người chết cũng đâu phải bố mẹ mấy người, bây giờ còn giả vờ người tốt cái gì chứ?"
"Nực cười hơn nữa là mấy người còn muốn đấu với nhà họ Hồng, mấy người xứng sao?"
"Mấy người có biết nhà họ Hồng đáng sợ tới nhường nào không?"
"Nếu so với nhà họ Hồng thì mấy người chẳng là cái thá gì!"
"Hôm nay tôi sẽ báo thù cho bố mẹ tôi, không những giết hắn ta, mà tôi còn muốn giết cả chị nữa".
Lục Dương gào lên từng câu một, sau đó cậu ta cầm dao chỉ vào Lưu Hiểu Anh và tiến lại gần cô ta.
Lưu Hiểu Anh lùi về phía sau từng bước một, cô ta vừa bất lực vừa sốt ruột khi nghe thấy lời của Lục Dương.
Cô ta hiểu rất rõ tâm trạng hiện tại của Lục Dương, nhưng cậu ta đã sai lầm rồi.
Đối tượng mà cậu ta nên trả thù là nhà họ Hồng.
Nhưng lúc này sợ rằng không ai có thể thuyết phục được Lục Dương, trong lòng cậu ta bây giờ tràn đầy thù hận, đã mất đi lý trí.
Thấy vậy thì theo bản năng Lưu Hiểu Anh giơ tay muốn ngăn cản lại.
Nhưng ngay sau đó Lục Dương đột nhiên xoay người chém vào Bạch Diệc Phi trên mặt đất.
Lưu Hiểu Anh trợn to mắt sợ hãi, cô ta theo bản năng nhào thẳng vào người Bạch Diệc Phi.
Nhưng cuối cùng con dao của Lục Dương không chém trúng.
Vì một người đàn ông thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện trước mặt cậu ta, con dao của cậu ta đã bị đối phương giật lấy.
Lục Dương sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông nói: "Trong mắt cậu nhà họ Hồng đáng sợ, nhưng cậu lại không biết Bạch Diệc Phi còn đáng sợ hơn nhà họ Hồng".
…
Nhà họ Hồng lúc này sân đầy xác người, máu me văng khắp nơi.
Hồng Phạm nôn nóng chạy ra khỏi sân, sau khi nhìn thấy xác khắp dưới đất thì ông ta rùng mình một cái, sau đó nói với Đạo Trưởng: "Thưa chủ tịch, tất cả là lỗi của tôi, là tôi đã sơ ý, mong chủ tịch cho tôi một cơ hội nữa".
Sắc mặt Đạo Trưởng thờ ơ, ông ta không hề trách tội mà chỉ hờ hững nói: "Người của Bạch Diệc Phi đều ở thủ đô, bây giờ hắn ta chỉ có một mình, đây là cơ hội tốt nhất để trừ khử hắn ta".
"Nhưng lại không phải là kết quả tốt nhất".
Mặt Hồng Phạm đờ đẫn.
Đạo Trưởng chỉ nhẹ giọng nói: "Có lẽ là chấp niệm của tôi quá nặng, nếu như thật sự giết chết hắn ta, sợ rằng sẽ không có tác dụng gì trong chuyện lớn".
"Nhưng nếu dùng hắn ta dẫn dụ Tử Y hoặc Tần Hoa ra, thì tất nhiên sẽ phát huy được tác dụng lớn nhất".
Hồng Phạm nghe thấy lời này thì lập tức hiểu được lời của Đạo Trưởng, ông ta không khỏi nịnh nọt: "Chủ tịch thật là cao minh!"
Đạo Trưởng từ từ nhếch khóe miệng lên, một nụ cười sâu xa hiện ra.
Hồng Phạm cẩn thận hỏi: "Chủ tịch, vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Đạo Trưởng thờ ơ liếc nhìn ông ta, trong mắt lóe lên vẻ ghét bỏ, nhưng lại không bị Hồng Phạm phát giác, sau đó ông ta hờ hững nói: "Tôi sẽ phái hơn chục cao thủ cấp hai lần lượt ra ngoài tìm kiếm Bạch Diệc Phi, bảo người của nhà họ Hồng ông phối hợp là được rồi".
"Đồng thời công khai chuyện nhà họ Hồng tìm giết Bạch Diệc Phi ra ngoài".
“Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm ngay", Hồng Phạm gật đầu ngay lập tức.
Đạo Trưởng muốn công khai chuyện này ra ngoài chính là muốn cho Tần Hoa và Tử Y biết, để bọn họ tới cứu Bạch Diệc Phi.
Bất kể ai trong số họ đã ra khỏi kho vàng thì Đại Boss có thể thừa cơ tiến vào đó.
Tuy nhiên điều mà Đạo Trưởng không ngờ tới là khi họ phái những người này ra ngoài, thì bên Bạch Diệc Phi cũng đã có kế hoạch.
…
Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng rất sang trọng.
Ngoài Lưu Hiểu Anh ra còn có một nhóm người mà anh rất quen thuộc ở trong phòng.
Bạch Hổ, Trần Ngạo Kiều, Từ Lãng, Trương Hoa Bân, Sa Phi Dương, Trần Hạo, Chung Liên, Phùng Trác và tất cả các thành viên của tổ chức Cuồng Sa.
Hơn nữa điều làm anh không ngờ là Diệp Hoan và Lâm Cuồng cũng đã đến.
Cả hai người họ đều mang theo người của mình, cộng lại có hai mươi ba mươi người.