Hồng Quân chau mày, giọng điệu càng khinh bỉ hơn: “Tôi ghét nhất là loại người lòng dạ nhỏ nhen như anh. Nếu anh muốn đầu quân thì đến tìm Hồng Kỳ đi, chắc chắn nó sẽ nhận anh”.
Bạch Diệc Phi vẫn ngồi bất động. Hồng Quân thấy thế thì dường như phát hiện có gì đó không ổn, chau mày nói: “Còn không đi? Lẽ nào muốn tôi cho người đánh đuổi anh ra sao?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì thở dài một tiếng, nói: “Ban nãy tôi không đùa với anh. Rượu này thật sự có thể tiễn anh lên đường. Bởi vì trong này có độc”.
Lời vừa dứt, sắc mặt Hồng Quân biến đổi. Sau đó hắn ta lập tức giơ tay ra nắm chặt lấy Bạch Diệc Phi nhưng phát hiện thân người mình đột nhiên không còn chút sức lực, hơn nữa bụng thì đau khủng khiếp.
“Anh…”, Hồng Quân ôm bụng, trợn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó lớn tiếng quát: “Người đâu! Mau đến đây”, tiếp đó một nhóm người xông vào.
Hồng Quân lập tức chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi nói với nhóm người kia: “Mau bắt hắn lại”. Nhưng đám người đó không ai nhúc nhích.
Lúc này Hồng Quân mới phát hiện ra, đám này không phải là người của nhà họ Hồng, vì họ không mặc đồng phục của nhà mình. Không chỉ thế, mặt mũi của họ đều rất lạ lẫm.
Hắn ta quay người lại nhìn Bạch Diệc Phi, phát hiện biểu cảm hiện giờ với trước đó của anh không có gì khác, vẫn ung dung thản nhiên như vậy.
Hồng Quân lập tức phản ứng lại, nghĩ rằng người của mình có khả năng bị người ta giải quyết hết rồi. Vì vậy hắn ta sợ hãi hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?”
Bạch Diệc Phi ung dung đứng lên, chậm rãi nói: “Chẳng phải tôi giới thiệu rồi sao? Tôi là Bạch Diệc Phi”.
“Phải rồi! Tôi còn một tên khác, là Bạch Nhất”.
“Anh muốn làm gì?”, Hồng Quân kinh ngạc hỏi.
“Lúc anh uống rượu tôi đã nói rồi mà. Tôi đến để tiễn anh lên đường. À không phải, nói như vậy thì đánh giá cao nhà họ Hồng các anh quá, phải nói là tiễn các người xuống địa ngục”.
“Anh…”, Hồng Quân không dám tin trợn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Bởi vì hắn ta không dám tin người đứng trước mặt mình lúc này lại là ‘con gà yếu ớt’. Hơn nữa, chẳng phải tình báo nói là hắn chỉ có một mình sao? Vậy thì đám người kia ở đâu đến?
Hồng Quân căn bản nghĩ không rõ cũng nghĩ không ra. Nhưng bụng đau khủng khiếp khiến toàn thân hắn ta toát mồ hôi, bất lực ngồi bệt xuống đất.
Hắn ta nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng nói: “Dám ra tay với tôi, anh có biết hậu quả là gì không?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy các người ra tay với tôi thì có biết hậu quả là gì không?”, sau đó anh thu lại nụ cười, quát lớn với vẻ phẫn nộ: “Các người lúc giết nhà họ Lục có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Hồng Quân lạnh lùng nhìn lại, trong ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ và kiêu ngạo. Hắn ta cũng quát lớn: “Nhà họ Lục là cái thá gì? Anh cũng là cái thá gì? Trong mắt nhà họ Hồng, căn bản không cần suy nghĩ đến hậu quả”.
Bạch Diệc Phi bị lời này của Hồng Quân làm cho tức chết, sau đó anh lại lắc đầu nói: “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nói đến địa vị của nhà họ Hồng với tôi sao? Anh có từng nghĩ, nhà họ Hồng các anh là cái thá gì không?”
“Nhà họ Hồng ở khu số 4 được coi như vua, ai dám động vào thì đều không chết yên ổn, thế mà anh còn dám hỏi tôi là nhà họ Hồng tôi là cái gì à?”, câu hỏi của Bạch Diệc Phi cũng khiến Hồng Quân tức giận.
“Cũng không biết làm sao mà anh thoát ra khỏi vòng vây của em trai tôi? Nếu như anh dám động đến tôi thì em trai tôi nhất định không tha cho anh, anh cũng không chết yên thân đâu”.
Vừa dứt lời liền nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, sau đó là một vật gì đó như quả bóng tròn lăn đến trước mặt Hồng Quân.
Hồng Quân sau khi nhìn rõ là thứ gì thì trợn trừng mắt lên, toàn thân đờ đẫn.
Đó là đầu người, là đầu của Hồng Kỳ.
“Hồng… Hồng Kỳ?”, Hồng Quân không dám tin ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
“Còn định cho tôi chết không yên thân nữa không, e là không được rồi”.
Hồng Quân sợ hãi, theo bản năng lắc đầu không tin, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi: “Không… Không được, anh không thể giết tôi. Tôi… Tôi là người kế thừa duy nhất của nhà họ Hồng. Nếu như anh giết tôi thì bố tôi sẽ không tha cho anh. Anh không thể giết tôi được”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nói với kiểu cạn lời: “Nếu tôi tha cho anh thì Hồng Phạm sẽ tha cho tôi sao?”
“Lẽ nào ông ta sẽ không tìm tôi báo thù cho đứa con trai kia của mình sao?”
Hồng Quân nghe thấy câu này thì lập tức đờ đẫn người ra. Bởi vì Bạch Diệc Phi nói đúng. Kể cả Bạch Diệc Phi tha cho Hồng Quân nhưng Hồng Phạm vẫn sẽ tìm anh báo thù. Vì anh đã giết Hồng Kỳ, vì vậy lúc này Bạch Diệc Phi không có lý do gì tha cho Hồng Quân cả.
Anh chỉ thản nhiên nhìn Hồng Quân một cái, sau đó nói với đám người kia: “Có thể bước ra rồi”, tiếp đó một dáng người mảnh khảnh xuất hiện trong đám người rồi chầm chậm bước ra.
Đó chính là Lục Miêu Miêu đi cùng Bạch Diệc Phi đến đây.
Cô ta đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, ánh mắt nhìn Hồng Quân chứa đầy sự oán hận.
Bạch Diệc Phi nói với Lục Miêu Miêu: “Nhà họ Hồng diệt nhà họ Lục, kẻ nào cũng là kẻ thù của nhà họ Lục. Vì vậy, thù này tôi để cô tự mình tính toán với họ”, sau đó một người đưa con dao lại cho cô ta.
Lục Miêu Miêu có chút sợ hãi. Cô ta cầm lấy dao, lập tức thấy vô cùng căng thẳng.
Một cô gái mới lớn chưa từng giết người, thậm chí còn chưa từng giết gà, vịt, cá… Vì vậy sau khi cầm dao, cô ta không biết mình nên làm thế nào. Cô ta nhìn về phía Bạch Diệc Phi, ấp úng nói: “Tôi không làm được… Tôi không ra tay nổi”.
“Tôi biết, bắt một cô gái bé nhỏ như cô giết người là một chuyện không có lương tâm. Nhưng nếu cô không đích thân báo thù cho bố mẹ mình thì chỉ e trong lòng cô mãi mãi thấy day dứt”, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nói.
Lục Miêu Miêu trầm ngâm một lát. Dường như cô ta nghe hiểu lời của Bạch Diệc Phi nên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Hồng Quân rồi cầm con dao đi từng bước về phía đó.
Hồng Quân thấy vậy thì trong lòng hoảng loạn. Ngoài ra, hắn ta còn có chút không cam tâm.
Bởi vì hắn ta là cao thủ cấp hai lại bị một cô gái yếu ớt giết. Chuyện này mà nói ra ngoài thì chẳng phải sẽ là truyện cười sao?
Nhưng hắn ta còn cách nào khác đâu, và trách ai được bây giờ?
Nhà họ Hồng bao nhiêu năm tung hoành ở khu số 4, lúc giết những người bình thường nhưng chưa từng thấy thương xót họ. Hơn nữa, trong mắt người nhà họ Hồng, tất cả những người đó đều là tiện dân thấp kém, giết cũng là điều đương nhiên.
Hồng Quân đi đến bước này cũng là tự hắn ta tạo nghiệp. Nếu như hắn ta có chút thận trọng và coi trọng Bạch Diệc Phi thì đã không đến bước này.
“Đừng…”, đúng lúc Lục Miêu Miêu đi đến trước mặt Hồng Quân thì đột nhiên vọng lại tiếng hét của một cô gái khác.
Không biết Lục Tây xuất hiện từ đâu, cô ta đột nhiên bổ nhào đến trước mặt Hồng Quân, quay người nói với Lục Miêu Miêu: “Đừng! Miêu Miêu! Anh ấy là anh rể của em mà”.
“Chị à…”, Lục Miêu Miêu kinh ngạc khi thấy Lục Tây xuất hiện, đồng thời cũng bất ngờ với lời nói của Lục Tây.
Trước đây, từ ‘anh rể’ rất lạ lẫm với cô ta, đối với nhà họ Lục thì đây càng là từ mà khiến họ không dám với tới nhưng hiện giờ…
Cô ta nhìn Lục Tây với những giọt nước mắt mà sững người.
Cô ta thấy có chút nghi vấn, lúc này cũng không biết nên làm như thế nào: “Chị à! Lẽ nào chị không hận người nhà họ Hồng sao? Nếu không phải họ lập kế lừa chị thì chị đâu có phải gả cho người đàn ông xấu xí này?”
“Chính chị nói với em là chị không sống nổi ở nhà họ Hồng, chị hận thấu xương tất cả người nhà họ Hồng mà”.
“Nhưng tại sao bây giờ chị lại bảo vệ hắn? Ban đầu chính hắn lừa chị, trong lòng chị còn không rõ sao?”
Hồng Quân nghe thấy những từ như ‘người đàn ông xấu xí’, ‘lừa gạt’, hắn ta vốn có sự tuyệt vọng về cuộc sống, giờ đây nó lại biến thành sự tăm tối và lạc lõng.