Sau khi người đàn ông từ chối Đạo Trưởng thì một tên cao thủ cấp hai lập tức ra tay, thoáng cái đã bẻ gãy cổ tay người đàn ông đó.
Người đàn ông lấy tay còn lại siết chặt cánh tay kia, cả khuôn mặt cứng lại.
Thuyền trưởng và những thuyền viên khác thấy vậy thì tức giận nhìn đám người Đạo Trưởng: "Mấy người làm gì vậy? Tiểu Lưu tốt bụng cho mấy người trái cây, mấy người không biết ơn..."
Nhưng người đó còn chưa nói xong thì đã bị một tên cao thủ cấp hai khác vặn cổ, chết ngay lập tức.
Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến ngây người, đồng thời theo bản năng nín thở, không dám phát ra một chút thanh âm nào.
Tên cao thủ cấp hai kia cười lạnh nói: "Mấy người nghe kỹ cho tao, bây giờ chúng ta không phải quan hệ thuê mướn, mà tất cả mấy người đều phải nghe và làm theo lệnh của ông chủ bọn tao, nếu không thì đều phải chết".
Do phải đối mặt với đám tùy tiện giết người này, nên mọi người không ai dám ho he tiếng nào.
Tên cao thủ cấp hai vừa bẻ gãy cổ tay người đàn ông kia nói: "Mau đứng lên dẫn đường đi!"
Người đàn ông vừa phải giữ cổ tay, vừa chật vật đứng lên dẫn đường.
Đạo Trưởng và một tên cao thủ cấp hai lập tức đi theo, tên còn lại nói với những người khác: "Mấy người cũng đi theo đi!"
Thuyền trưởng nghe vậy thì nói: "Ở đây còn có mấy người bị thương, phải có người ở lại để chăm sóc chứ?"
Lúc thuyền đâm vào bờ, có mấy người bị chao đảo không vững nên đã ngã bị thương.
Tên cao thủ cấp hai nhìn lướt qua mấy người bị thương đang ngồi dưới đất, có người bị thương ở chân, người là cánh tay, nhưng đều không có gì nghiêm trọng.
Tên đó nở nụ cười nhạt, sau đó đi về phía đám người kia, rồi đột nhiên rút ra một con dao giơ tay chém xuống.
"Á!"
"Á!"
Hai người bị thương kêu thảm một tiếng rồi chết, người còn lại thì đứng lên run rẩy nói: "Tôi đi, tôi có thể đi, đừng giết tôi!"
Người đó chỉ bị thương ở tay, chân không bị thương nên có thể đi theo.
Những người khác thấy vậy đều trợn tròn mắt.
Những thuyền viên này đều đến từ đảo Lam.
Cuộc sống của thuyền viên trên đảo Lam là tốt nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất, nghề của bọn họ được mọi người tôn trọng nhất, ngay cả đám nhà giàu kia cũng không dám đắc tội với bọn họ, bọn họ đã bao giờ bị đối xử như vậy chứ?
Những tên giết người không chớp mắt này cứ mất hứng là giết người.
Thuyền trưởng căm hận nhìn tên cao thủ cấp hai kia, đồng thời cũng rưng rưng nước mắt, bởi vì những thuyền viên này phần lớn đều học trò và cháu của ông ta.
Nhưng có tức giận cũng không dám nói gì.
Vì lần này ra biển con gái ông ta cũng đi theo, nhưng không ngờ lại gặp chuyện này, nên ông ta không thể kích động, nếu không lúc ông ta chết thì những người này chắc chắn sẽ mất kiểm soát.
Đặc biệt là những thuyền viên nam, bọn họ giống như những con sói đói lâu ngày, sẽ 'ăn thịt' con gái ông ta mất.
Không còn ai phản kháng nữa, đoàn người lập tức đi về phía rừng cây.
Nhưng bọn họ không biết cảnh tượng này đều bị Bạch Diệc Phi nhìn thấy.
...
Lúc đó Bạch Diệc Phi vốn đang muốn tìm thức ăn cho đám Lục Miêu Miêu, sau đó mới chợt nhớ ra tối hôm qua lúc Lục Miêu Miêu ngã đã làm trái cây rừng rơi đầy mặt đất, anh cũng chưa thu dọn sạch sẽ.
Mặc dù vết máu trên đất đã được cọ sạch, nhưng đảo này cũng không lớn, với đầu óc của Đạo Trưởng thì chắc sẽ sớm phát hiện ra.
Vì vậy Bạch Diệc Phi lặng lẽ quay lại bên này, quan sát bọn họ trong bóng tối.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Đạo Trưởng đã cho người đi kiểm tra tình hình trên đảo, sau khi có người báo cáo lại thì ông ta chắc chắn sẽ tự mình đi kiểm tra, như vậy chờ lúc đám người Đạo Trưởng đi vào rừng thì Bạch Diệc Phi có thể lẻn vào khoang thuyền, sau đó trộm lấy một ít thức ăn và thuốc men.
Điều khiến Bạch Diệc Phi vui mừng là Đạo Trưởng đã bảo cho tất cả mọi người đều đi theo, nên Bạch Diệc Phi không cần phải lén lút nữa mà có thể trực tiếp đi vào lấy đồ.
Bạch Diệc Phi nói với Lục Miêu Miêu và Lục Dương: "Hai người trốn ở đây chờ tôi".
Anh nói xong thì nhảy khỏi cây đại thụ, nhanh chóng chạy về phía con thuyền đang bị hỏng.
Nhưng anh vừa vào đến khoang thuyền thì ngây người.
Trong khoang thuyền đậm mùi máu tanh, khiến người ta không khỏi cau mày.
Anh nhìn sang một chỗ khác, phát hiện trên đất có ba người chết.
Anh không có nhiều thời gian nên vội đi tiếp vào bên trong.
Nhưng anh vừa đi được mấy bước thì sau lưng truyền đến tiếng xé gió.
Bạch Diệc Phi thầm kinh hãi, anh nhanh chóng lui về phía sau một bước, vai anh chợt đụng vào người đánh lén.
"Á!"
Tiếng hét của một cô gái vang lên.
Bạch Diệc Phi vừa quay người lại thì thấy một cô gái nhỏ nhắn, chiếc mũ bị đụng rơi xuống làm tóc rũ ra, trên người cô ta đang mặc đồng phục.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc.
Cô gái kia vừa ngồi dậy thì Bạch Diệc Phi đã vọt tới bên cạnh rồi đưa tay bóp cổ cô ta, anh lạnh giọng nói: "Đừng kêu, nếu không tôi sẽ giết chết cô!"
Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ kinh hoàng, vội lắc đầu.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mới buông lỏng một chút, sau đó anh hỏi: "Thức ăn và thuốc ở đâu?"
Cô gái bị dọa run rẩy, không dám nói lời nào.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lại uy hiếp: "Nói cho tôi biết ở đâu, đừng ép tôi phải giết cô!"
"Không, tôi không muốn chết", cô gái run lẩy bẩy, còn khóc nức nở.
Cô gái này chính là con gái của thuyền trưởng già kia.
Lúc đó tên cao thủ cấp hai nói với thuyền trưởng: "Đừng để con gái ông đi theo, tránh liên lụy đến mọi người".
Ý thuyền trưởng cũng vậy, nên đã để cô ta ở lại trên thuyền.
Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, lạnh giọng nói: "Mau dẫn đường đi!"
Cô gái bị dọa đến mức không thể làm gì khác, cô ta đành dẫn Bạch Diệc Phi đi tìm thuốc và thức ăn trong nơm nớp lo sợ.
Sau khi Bạch Diệc Phi lấy đồ xong thì lại có chút rối rắm.
Nên xử lý cô gái này thế nào đây?
Thoạt nhìn cô ta không giống như đã làm chuyện xấu, không cần phải giết cô ta.
Nhưng nếu thả ra thì sau khi Đạo Trưởng về cô ta lại báo tin cho bọn họ thì phải làm sao?
Đúng lúc ấy bên ngoài khoang thuyền truyền đến một vài tiếng động.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn một cái, rồi nhỏ giọng nói với cô gái: "Đừng lên tiếng!"
Cô gái vội vàng gật đầu.
Lúc này bên ngoài truyền tới một tiếng quát tháo: "Người đâu rồi? Mau ra đây cho ông! Giúp ông đây vui vẻ nào!"
Cô gái nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, cô ta càng run hơn.
Anh biết đây là tên cao thủ cấp hai đã giết hai thuyền viên kia.
Tên cao thủ cấp hai kia đang ở bên ngoài đạp cửa: "Con ranh kia, chỗ nhỏ như này có thể trốn ở đâu chứ?"
"Ông đây đã cố ý để mày ở lại, là để mày giúp ông đây vui vẻ, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ra đây đi, nếu không bố mày và đám thuyền viên kia đều sẽ phải chết!"
Cô gái nghe vậy không cầm được nước mắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này tên cao thủ cấp hai kia đã đến trước cửa phòng bọn họ.
"Bộp!"
Tên cao thủ cấp hai đạp cánh cửa ra, Bạch Diệc Phi nghiêng mình trốn ra sau cửa.
Cô gái kia lập tức xuất hiện trước mặt tên cao thủ cấp hai, cô ta sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, nhưng mới lùi được mấy bước đã đụng phải kệ hàng.
Tầm mắt bị che khuất nên tên cao thủ cấp hai không thấy Bạch Diệc Phi, tên đó cười dâm đãng đi về phía cô gái kia: "Ồ, trốn kỹ quá, trốn cả đến mấy chỗ này, nhưng lại bị tao tìm được rồi".
Cô gái sợ hãi vừa khóc lóc vừa van xin: "Đừng mà, xin anh đừng như vậy..."
Tên cao thủ cấp hai cười dâm đãng, rồi đi từng bước về phía cô gái: "Nói thật với mày, ở đây không có định vị, còn lâu đội cứu viện mới đến, chúng ta không biết sẽ phải đợi ở đây bao lâu nữa".
"Mày thấy phải đợi lâu như vậy thì sao không an ủi nhau sớm hơn một chút?"