Khi xảy ra hiện tượng nguyệt thực toàn phần thì sẽ xuất hiện trăng máu. Đây là hiện tượng tự nhiên, cách một thời gian mới xuất hiện.
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy hiện tượng trăng máu thì cứ nhìn đờ đẫn.
Biển tối đen, vầng trăng máu ở trên cao, bên tai văng vẳng tiếng sóng vỗ.
Trong hoàn cảnh như này, tâm trạng con người cũng dễ bị tác động theo, đến nhịp tim cũng trở nên đập nhanh hơn.
Bạch Diệc Phi cố gắng thoát ra khỏi cảm giác nhớ người thân mà chỉ nhìn vầng trăng máu xuất hiện trên bầu trời.
Anh theo bản năng mà nắm chặt nắm đấm, không ai nhìn thấy tóc của Bạch Diệc Phi lúc này đã biến thành màu trắng. Hai mắt cũng vì màu đỏ của trăng mà dần đỏ ửng.
Trạng thái lúc này của Bạch Diệc Phi trông rất nguy hiểm, giống như sắp rơi vào trạng thái cuồng hóa.
Đúng lúc này, Lục Miêu Miêu kinh hãi gọi tên Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên định thần lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Anh quay đầu lại nhìn Lục Miêu Miêu thì phát hiện, không biết cô ta đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Nhưng vì Bạch Diệc Phi quay người lại mà Lục Miêu Miêu sợ đến nỗi lùi về sau một bước, rồi bị hòn đá vướng chân nên ngã nhào trên đất.
Cũng chính vì thế mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt của Lục Miêu Miêu.
Cô ta sợ đến mức run rẩy, không nói ra được lời nào.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy Lục Miêu Miêu như vậy thì ngây người ra. Nhưng rất nhanh anh liền bừng tỉnh, chỉ có một điều duy nhất là trong mắt anh, Lục Miêu Miêu là màu đỏ.
Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Sao thế?”
Lục Miêu Miêu nghe thấy giọng điệu này dường như không có vấn đề gì nên mới thở phào một cái nhưng vẫn có chút khó tin. Bởi vì màu tóc của Bạch Diệc Phi, vì thế, cô ta có chút do dự, hỏi: “Anh Bạch… Ban nãy anh sao thế?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu đáp: “Tôi không sao! Cô gọi tôi có chuyện gì không?”
Lục Miêu Miêu ngập ngừng một lát, sau đó đứng dậy. Nhưng cô ta vẫn không dám đứng gần Bạch Diệc Phi mà chỉ nhỏ giọng nói: “Không biết Tiểu Dương đi đâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy quay lại”.
Bạch Diệc Phi lập tức chau mày, sau đó khẽ nói: “Tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, để tôi đi tìm”.
Lục Miêu Miêu gật đầu. Sau đó Bạch Diệc Phi đứng lên, từng bước đi về hướng mà Lục Dương rời đi. Nhưng trong lúc anh đi thì tóc bị biến thành màu trắng ban nãy, giờ lại khôi phục lại màu đen. Đôi mắt màu đỏ sau mấy lần chớp chớp thì cũng trở lại bình thường.
Bạch Diệc Phi giờ đây kiên định hơn bất cứ lúc nào. Đồng thời lúc này anh cũng thấy vô cùng kích động.
Bạch Diệc Phi còn nhớ Bạch Vân Bằng từng nói, bệnh này của anh là bệnh gia tộc di truyền, trong gia tộc có rất nhiều người mắc bệnh này nhưng họ không bị nghiêm trọng lắm. Hơn nữa, họ cũng không biết dùng cách nào để khống chế căn bệnh này.
Sở dĩ họ không muốn phát bệnh vì, một khi rơi vào trạng thái này thì sẽ mất đi lý trí. Mà con người một khi đã mất đi lý trí thì sẽ rất đáng sợ. Vì vậy, họ không thể để tình huống đó xảy ra.
Ban đầu Bạch Diệc Phi rất sợ nhưng giờ thì anh không sợ nữa.
Bởi vì ban nãy, khi anh nhìn thấy trăng máu trên bầu trời, bên tai nghe thấy tiếng sóng vỗ thì anh đột nhiên từ trong đó lĩnh ngộ được rất nhiều điều mà bản thân anh cũng không nói rõ được.
Hơn nữa, những điều này khiến anh vẫn giữ được lý trí kể cả khi bị rơi vào trạng thái cuồng hóa.
Anh có thể cảm nhận được, sức lực trong cơ thể tràn trề, hơn nữa giờ anh cũng hiểu hơn về ám kình hoặc những phân tích chiến thuật, dường như tất cả đều đạt đến đỉnh cao.
Bạch Diệc Phi có chút suy đoán về việc Lục Dương vẫn chưa quay về. Hoặc là đi ra ngoài không cẩn thận bị người của Đạo Trưởng bắt đi, hoặc là cố ý không quay về.
Nhưng bất luận là khả năng nào thì có thể đoán được hiện giờ cậu ta đang ở trong tay Đạo Trưởng.
Chắc chắc Đạo Trưởng sẽ sớm tìm đến bọn họ thôi. Bạch Diệc Phi thì không e ngại, quan trọng là Lục Miêu Miêu. Anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ta. Vì vậy, anh quyết định chủ động ra tay trước, đánh cho chúng trở tay không kịp.
…
Bạch Diệc Phi đoán không sai, Lục Dương quả thật đã chạy đến nơi mà đám Đạo Trưởng đang ở, nói cách khác là chiếc thuyền cũ nát đó.
Lúc Lại Kha nhìn thấy Lục Dương thì suýt nữa tức hộc máu mồm, hận nỗi không thể tát chết cậu ta. Khó khăn lắm hắn ta mới khiến Đạo Trưởng buông lỏng cảnh giác, tưởng rằng chắc ăn rồi. Ai dè lần này coi như uổng phí công sức.
Nhưng hiện giờ trên thuyền nhiều người quá, Đạo Trưởng cũng ở đây nên hắn ta không thể ra tay được.
Lục Dương chạy đến trước mặt Đạo Trưởng, thái độ khiêm nhường nói: “Chào ông! Tôi tên là Lục Dương, tôi biết Bạch Diệc Phi đang ở đâu, tôi có thể dẫn các người đi tìm hắn”.
Lúc nhìn thấy Lục Dương, Đạo Trưởng liếc mắt nhìn Lại Kha với thâm ý sâu xa.
Lại Kha lập tức kinh hãi, sau lưng toát hết mồ hôi, vì Đạo Trưởng đã nghi ngờ hắn ta rồi.
Lúc này, Lục Dương lại nói: “Nhưng tôi có một điều kiện”.
“Nói đi”, Đạo Trưởng đáp.
Lục Dương hít một hơi thật sâu, sau khi lấy dũng khí, mới nói: “Hắn ở cùng chị gái tôi, hình như chị tôi bị hắn mê hoặc rồi. Điều kiện của tôi là sau khi tìm được hắn, bất luận các người xử lý hắn thế nào thì không được hại chị tôi”.
“Còn nữa, lúc các người đi thì phải đưa cả chúng tôi đi nữa”.
Đạo Trưởng nghe thấy lời này thì trong lòng không khỏi cười khinh bỉ nhưng mặt vẫn không thể hiện ra, chỉ gật đầu nói: “Được”.
Trong lòng Lục Dương mừng thầm, sau đó cười nói: “Vậy tôi sẽ dẫn các người đi”, sau đó cậu ta dẫn mọi người đi ra khỏi thuyền rồi đi về hướng khác.
Lục Dương vừa đi vừa nói: “Hắn là người rất giảo hoạt. Lúc hắn nhìn thấy các người thì liền mua hết tất cả nguyên liệu đốt trước đó, thậm chí còn biết trời mưa nên hủy hoại hết dấu vết”.
“Hiện giờ hắn đang nấp ở dưới tảng đá lớn, còn nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Chỉ cần các người không nghi ngờ gì thì sẽ không tìm ra hắn”.
Sở dĩ Lục Dương nói như vậy là để Đạo Trưởng biết, cậu ta thật sự sẽ dẫn đường cho họ. Nhưng Đạo Trưởng lại không nghi ngờ gì.
Nhưng ban nãy Đạo Trưởng đồng ý với điều kiện của cậu ta cũng chỉ là thuận miệng đáp thôi, dù sao ông ta cũng không phải loại người biết giữ lời.
Một cao thủ cấp hai ở bên cạnh Đạo Trưởng cười nói: “Mạng của thằng ranh đó lớn thật, lần này không thể để nó chạy thoát được”.
“Đúng vậy, đúng vậy”, Lại Kha vội tiếp lời: “Đợi bắt được hắn thì đừng nhiều lời với hắn. Cứ để hắn chịu chút khổ hình là sẽ phải nói ra thôi”.
Thật ra trong lòng Lại Kha thấy lo lắng. Hiện giờ hắn ta sợ Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi nói điều kiện với nhau, ngộ nhỡ Bạch Diệc Phi thật sự để Đạo Trưởng giết hắn ta thì sao?
Nhưng, hắn ta vừa nói dứt lời thì Đạo Trưởng liền dừng bước chân. Lại Kha cũng dừng theo, tên sát thủ cấp hai kia cũng dừng lại. Những người đi theo phía sau cũng dừng.
Lục Dương không hiểu gì, liền nói với Đạo Trưởng: “Sao mọi người không đi nữa? Ở trước mặt thôi! Có thể nhân lúc hắn không phát hiện ra rồi giết hắn luôn”.
Đạo Trưởng thản nhiên nói: “Không cần”.
“Tại sao?”, Lục Dương kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải ông rất muốn bắt hắn sao?”
Đạo Trưởng lại nói: “Hắn đã đến rồi”.
“Cái gì?”, Lục Dương kinh ngạc, quay đầu nhìn phía trước thì lập tức trợn trừng mắt. Bởi vì Bạch Diệc Phi đang từng bước tiến về phía họ. Ánh mắt sắc bén của Bạch Diệc Phi cũng đang nhìn về hướng này.
Lục Dương sợ đến mức tim đập nhanh, vội nấp phía sau Đạo Trưởng, nói: “Hắn đến rồi, mau giết hắn đi”.
Sau đó cậu ta còn đắc ý nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Anh không đắc ý được bao lâu đâu, hôm nay anh sẽ phải chết”.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Tôi có bao giờ đắc ý đâu?”
Lục Dương ngập ngừng, sau đó hét: “Anh chính là kẻ luôn đắc ý, tưởng rằng mình khôn lỏi mà giỏi à? Rồi xem thường người khác đúng không?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Tôi coi thường cậu đấy”.