Sau khi Bạch Diệc Phi và những người khác tiến vào kho chứa hàng của con tàu, những người khác trên boong tàu không còn bị uy hiếp nữa cũng nhao nhao vào theo, có người không khỏi thốt nên: “Sao lại nghĩ quẩn vậy chứ?”
“Uổng công vô ích, rách việc!”
...
Đạo Trưởng vẫn mang bộ dạng điềm tĩnh, có vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến điều này, thật ra nắm đấm của ông ta được giấu trong áo choàng vẫn đang siết chặt.
Sau đó, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ một ngày sau, họ đã quay về đảo Lam.
Khi nhìn thấy đất liền, Đạo Trưởng đứng trên boong tàu nhìn về phía xa, ông ta thấy trên bến tàu có rất nhiều người.
Những người này đều mặc đồng phục màu đen, đứng phía trước là Trần Ngạo Kiều, Trường Tiễu và Sa Phi Dương
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên phía sau lưng: “Ông có thể cút rồi!”
Không biết Bạch Diệc Phi đã đi tới sau lưng ông ta từ lúc nào, trên tay vẫn còn cầm một bọc thuốc nổ, trong mắt khinh thường nói: “Nếu ông muốn sống thì mau cút đi”.
Đạo Trưởng nhìn Bạch Diệc Phi lúc này, hận không thể giết anh ngay được: “Có tin bây giờ tao sẽ giết mày không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Không tin, giống như ông hiểu tôi thì tôi cũng hiểu rõ về ông, vả lại ông rất quý mạng sống của mình, lẽ nào không phải sao?”
Tính cách của Đạo Trưởng chính là để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, trước khi đạt được mục tiêu đó, ông ta luôn thận trọng và không bao giờ chấp nhận rủi ro.
Hơn nữa, một người có thực lực như Đạo Trưởng thì không sợ gì ngoài cái chết.
Vì vậy, để tồn tại, ông ta có thể chịu đựng bất kì sự xúc phạm nào, bất kể phải làm gì, ông ta đều có thể nhịn nhục.
Đạo Trưởng nhìm chằm chằm vào Bạch Diệc Phi và nói: “Một tháng sau, tao sẽ trả lại gấp mười lần sự sỉ nhục mà hôm nay tao phải chịu đựng”.
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Chưa chắc đâu”.
Đạo Trưởng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, trực tiếp nhảy xuống biển.
Đạo Trưởng là một kẻ thâm sâu khó lường, không coi ai ra gì, bây giờ nhìn dáng vẻ chật vật của ông ta, không biết trong lòng Bạch Diệc Phi vui vẻ biết bao nhiêu.
...
Sau khi thuyền cập bến, một nhóm người xuống thuyền, nhóm người Bạch Diệc Phi ngồi lên chiếc xe tải của Trường Tiễu điều đến, cùng nhau về thành phố Triều Dương.
Tuy nhiên, sau khi về thì tâm trạng của Bạch Diệc Phi lại sa sút.
Bởi vì Lưu Hiểu Anh.
Bạch Diệc Phi đi đến căn phòng của Lưu Hiểu Anh, sau khi vào thì ngồi trong đó rất lâu.
Sắc trời dần tối sầm lại, Trần Ngạo Kiều nhàn nhạt bước vào nói: “Điện thoại của sư phụ!”.
Sau đó anh ta đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi vươn tay nhận lấy.
Giọng của Tử Y từ trong điện thoại truyền đến: “Bạch Diệc Phi, không cần biết bây giờ cậu có chuyện gì, lập tức quay về kho vàng cho tôi”.
Bạch Diệc Phi sửng sốt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bên đó có động tĩnh rồi”, Tử Y đáp.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì sửng sốt, bởi vì Tử Y nói bên đó, là chỉ thủ đô và thành phố Thiên Bắc.
Theo suy đoán của họ, Lương Vĩ Siêu chỉ là một thủ hạ được phái đến chứ không phải là người đứng sau màn, mà bọn họ đến đảo Lam là để lợi dụng thời gian này xem người đứng sau màn kia rốt cuộc muốn làm gì.
Lần này bọn họ chủ yếu muốn chờ xem, họ và người sau màn bí mật kia ai kiên nhẫn hơn.
Vì vậy, khi nghe thấy tin này, Bạch Diệc Phi lập tức vẫy tay với Trần Ngạo Kiều, Sa Phi Dương, Từ Lãng và Bạch Hổ, sau đó họ cùng lên đường đến kho vàng của đảo Lam.
Còn những người khác thì nghe theo sự sắp xếp của Trường Tiễu.
Một ngày một đêm sau, Bạch Diệc Phi về đến kho vàng.
Trong kho vàng, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tần Hoa và Tử Y thì trong lòng có chút áy náy, đầu tiên là xin lỗi: “Xin lỗi, lần này...”
Nhưng anh chưa kịp nói xong thì Tử Y đã kéo anh vào bên trong, Tần Hoa cũng đi theo sau.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh bị Tử Y kéo đi như vậy.
Đợi sau khi vào động rồi, Tử Y nghiêm nghị nói: “Ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói”.
Bạch Diệc Phi và Tử Y ngồi đối diện nhau.
Tử Y vẫn mặc chiếc áo gió màu be, sau khi ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng: “Gần đây, một cảng ở gần thủ đô có một số lượng lớn tàu đã nhận được đơn hàng”.
“Từ đó có thể thấy rằng, bọn họ có lẽ đã để ý đến đảo Lam rồi”.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Sao sư phụ biết chuyện này”.
“Đương nhiên là có thông tin nội bộ rồi”, Tử Y cười nói, chỉ vào bên cạnh.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, có lẽ là Tần Hoa, vì anh ta thuộc người của chính phủ.
Vậy thì tin tức này cực kỳ chính xác.
Nhưng Bạch Diệc Phi hiện tại còn có một chuyện quan trọng hơn: “Sư phụ, bọn họ còn chưa có động tĩnh cụ thể gì, trước đó có thể giúp con một chuyện không?”
“Việc gì?”, Tử Y hỏi.
Bạch Diệc Phi kiên định nói: “Con muốn trong vòng một tháng trở nên mạnh hơn”.
Tử Y gật đầu nói: “Được, cậu muốn đạt đến cấp độ nào?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kích động nói: “Có thể đánh thắng Đạo Trưởng là được rồi”.
Tử Y: “...”
Tử Y vốn nở nụ cười nhưng nghe đến đây thì nụ cười đó lập tức vụt tắt: “Cậu đang đùa với tôi đấy à?”
“Không ạ, sư phụ, sao vậy?”, Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc nói.
Tử Y có chút bất lực nói: “Cậu có biết là mình đang nằm mơ giữa ban ngày không? Đạo Trưởng là thiên tài hiếm có, là đệ tử xuất chúng nhất của Tân Thu”.
“Hắn ta học lâu như vậy, cậu mới học bao lâu? Lại muốn đánh bại hắn, không phải đang nằm mơ thì là gì?”
“Huống hồ, cậu đến đại sưu huynh của mình còn chưa đánh lại được, đừng nói đến Đạo Trưởng nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì không vui nói: “Sư phụ, người nói vậy không phải đang hủy hoại uy tín của mình tăng thêm uy lực cho đối phương sao, người xem, nếu người làm cho con mạnh hơn trong thời gian ngắn, có thể đánh bại Đạo Trưởng, vậy chẳng phải người lợi hại hơn Tân Thu sao?”
Nghe vậy Tử Y ngạc nhiên, sau đó trong mắt lóe lên một tia hưng phấn.
Sau đó nữa thì Tử Y đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, dường như đang do dự và suy nghĩ.
Bạch Diệc Phi rõ ràng biết rằng, cuộc đời này Tử Y ghét nhất một người, đó là Tân Thu.
Vì vậy cách làm này có thể chứng minh Tử Y mạnh hơn Tân Thu, Tử Y đương nhiên sẽ động lòng.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lại nói: “Sư phụ, không thì người xem thực tực hiện tại của con trước đi”.
Tử Y dừng lại, liếc nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức tiến vào trạng thái cuồng hóa, hai mắt đỏ hoe, tóc bạc trắng.
Hơn nữa, khí tức trên người anh so với trước đây còn áp bức hơn, ngay cả người bình thường cũng cảm nhận được.
Tử Y kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cười hi hi nói: “Sư phụ, xin chỉ giáo ạ”.
Sau khi nói xong, anh chắp hai bàn tay vỗ một cái, lao về phía Tử Y tỉnh.
Tử Y hơi kinh ngạc khi nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó bình tĩnh đưa tay lên vẫy nhẹ.
“Bốp!”
Tay áo của Tử Y vỗ vào hai bàn tay của Bạch Diệc Phi làm nó chệch hướng, đồng thời cũng vươn lòng bàn tay về phía Bạch Diệc Phi, nhưng cô ta không đánh xuống, không thì Bạch Diệc Phi đã chết rồi.
Bạch Diệc Phi tự tin ra chiêu, nhưng bị làn sóng rung động của Tử Y khuất phục, nhất thời cảm thấy thất vọng, sau đó lại biến mình trở về bộ dạng cũ.
“Híc, còn kém xa quá”.
Nhưng mà, Tử Y tròn mắt nhìn anh mà nói: “Cậu có thể tự mình khống chế trạng thái cuồng hóa sao?”
Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu: “Vâng, thế nên con mới có một chút tự tin, trong thời gian ngắn có thể đánh bại Đạo Trưởng”.
“Sau khi bước vào trạng thái cuồng hóa, con đặc biệt nhạy cảm, có nhận thức rõ ràng về cơ thể và quỹ đạo chuyển động, học gì cũng rất nhanh”.
“Đúng rồi, chiêu vừa rồi của con người không cảm thấy rất quen sao?”
Tử Y sững sờ hồi lâu mới ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là quen thuộc rồi, đó là một trong những tuyệt chiêu của Tân Thu, hắn ta chỉ truyền lại cho Đạo Trưởng thôi”.