Nhiễu Hâm nhìn thấy Trường Tiễu như vậy thì không khỏi lo lắng cho Lôi Minh: “Đại ca, Lôi Minh thật sự đã phạm sai lầm, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em của chúng ta, anh phải cứu anh ấy!”
Trường Tiễu chỉ còn lại một thủ hạ, người này tên là Nghiêm Đình, Nghiêm Đình cũng vội vã nói: “Đúng vậy, đại ca, Lôi Minh không cố ý gây ra việc này đâu!”
Nghe đến đây, Trường Tiễu cười khổ một tiếng: “Không phải cố ý sao?”
Nghiêm Đình ngây người, sau đó liếc nhìn Nhiễu Hâm một cái, nhất thời không lên tiếng nữa.
Trường Tiễu nhấc chân bước vào trong biệt thự, trước mắt toàn là xác người và máu tanh, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí làm cho người ta không nhịn được muốn nôn.
Tùng Lệ Nhã cũng đi vào cùng, sắc mặt cô ta tái nhợt, trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy nhiều xác chết như vậy, cộng thêm mùi tanh nồng khiến Tùng Lệ Nhã phải bịt mũi bịt miệng lại, theo sau Trường Tiễu không rời nửa bước.
Nhiễu Hâm và Nghiêm Đình cũng vội vàng chạy theo sau khi thấy cảnh này.
Nhưng đột nhiên Trường Tiễu dừng lại, không quay đầu lại mà trầm giọng nói: “Tôi muốn một mình yên tĩnh, đừng đi theo tôi nữa”.
“Đại ca...”, Nhiễu Hâm và Nghiêm Đình đồng thời gọi.
Trường Tiễu trầm giọng nói: “Đợi khi nào Bạch Diệc Phi bình tĩnh lại, tôi sẽ tìm anh ta thương lượng, tìm cách cứu Lôi Minh”.
Hai người nghe vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói thêm.
....
Kể từ khi thành lập thành phố Triều Dương đến nay, Bạch Diệc Phi đã đầu tư 50 tỷ tệ vào đây để xây dựng các cơ sở hạ tầng dân sự khác nhau, ví dụ như bệnh viện và bến xe bus.
Lúc này, anh đang nằm trong bệnh viện của thành phố, nhắm mắt nghe Trương Hoa Bân báo cáo tình hình.
Trương Hoa Bân đứng bên giường nói: “Thống kê sơ bộ có 650 ngàn người của khu 3 bị giết, 500 ngàn người trốn khỏi khu 3”.
“Một phần trong số họ trốn lên núi, phần còn lại muốn chiếm lại nhà của mình, số nữa thì chạy trốn đến các khu khác”.
“Đồng thời, trong thời gian này, mọi người bắt đầu cướp đoạt tài nguyên để tồn tại, nhiều trung tâm mua sắm đã bị cướp bóc, gây ra một vài cuộc bạo động nhỏ và làm tăng số người chết”.
“Ngoài ra, khu 1, khu 2 và khu 5 đã liên minh lại và tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ sẽ hợp lực lại để diệt trừ những người ngoài như chúng ta”.
“Bởi vụ giết người bừa bãi lần này, uy tín của chúng ta đã bị ảnh hưởng nghiệm trọng, chưa nói đến những người ở khu khác, thậm chí người của thành phố Triều Dương và người của chúng ta cũng...”
Nghe đến đây, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngắt lời Trương Hoa Bân: “Đủ rồi!”
Bạch Diệc Phi không nghe thêm được nữa, trong lòng anh đột nhiên trở nên bối rối.
Lúc đầu khi nhìn thấy đảo Lam giống như đang sống trong một xã hội nô lệ, điều này đã khiến anh nảy sinh ý định lật đổ chính quyền đảo Lam, hi vọng xây dựng một xã hội hòa bình giống như bên ngoài.
Tuy nhiên, không phải ai cũng muốn sống trong một môi trường như vậy.
Giờ đây, anh không những không ngăn chặn được bạo loạn mà ngược lại còn tạo ra những cuộc bạo loạn lớn hơn, cũng bởi vậy anh trở thành kẻ thủ của tất cả mọi người trên đảo Lam.
“Anh Trương, tôi muốn về nhà”, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói với Trương Hoa Bân.
Trương Hoa Bân nghe thấy điều này thì im lặng một lúc, sau đó thở dài nói: “Tôi cũng nhớ nhà, nhớ vợ tôi”.
Bạch Diệc Phi tự nhiên cảm thấy nghi ngờ những gì mình đã làm trong thời gian vừa qua: “Tôi làm những điều này rốt cuộc có ý nghĩa không đây?”
Trương Hoa Bân lại thở dài và nói: “Có ý nghĩa hay không anh tự mình nghĩ thì tốt hơn, bất kể anh làm gì, đám anh em chúng tôi đều theo anh là được”.
Đây chính là sự tin tưởng vô điều kiện giữa những người anh em.
Bạch Diệc Phi không khỏi xúc động khi nghe được lời này.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, sau đó bị đẩy ra.
Trường Tiễu từ bên ngoài bước vào, thuận tay đóng cửa lại, hỏi Bạch Diệc Phi: “Thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy anh ta thì cười khổ, dáng vẻ xin lỗi nói: “Anh Trường, xin lỗi nhé. Hôm qua tôi đã quá kích động khi biết sự việc kia, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc mà làm anh khó xử rồi”.
Trường Tiễu khẽ lắc đầu nói: “Không sao, chúng ta đâu phải là anh em trên danh nghĩa đâu”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng những gì Trường Tiễu nói tiếp theo lại khiến Bạch Diệc Phi không thể cười được nữa.
“Bạch Diệc Phi”, Trường Tiễu gọi anh một cái nghiêm túc, sau đó nói: “Lôi Minh mấy người bọn họ trước đây có giúp chúng ta, khi tôi giúp anh ngăn nhà họ Chu, là bọn họ đã cứu tôi, cũng luôn giúp tôi chiến chấu chống lại sự truy sát của Chu gia”.
“Muốn đến đảo Lam giúp anh, đó cũng là ý của tôi, Đại Hà đã chết ngay tại nhà họ Hồng, việc này tôi không có gì để nói, cả Tôn Tuấn cũng vậy, hắn ta muốn hại anh, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi”.
“Nhưng Lôi Minh anh ta chỉ là thiếu kỉ luật, ngoài ra không có gì cả, nếu anh giết thêm Lôi Minh nữa, tôi biết ăn nói thế nào với Nhiễu Hâm và Nghiêm Đình đây?”
Nụ cười của Bạch Diệc Phi trở nên cứng ngắc, sau đó chậm rãi mím miệng, trầm giọng nói: “Không được, bắt buộc phải giết!”
“Không, không được giết, tôi không đồng ý!”, Trường Tiễu kiên quyết nói: “Tổng cộng có 5 anh em của tôi tới đây, một người chết, một người có ý đồ xấu, giờ giết thêm một người nữa, anh em của tôi sẽ không còn ai cả!”
Nhưng Bạch Diệc Phi lại đáp: “Sự việc nghiêm trọng như vậy, không giết thì phải giải thích với người dân kiểu gì, làm sao có thể làm họ nguôi giận đây?”
Sắc mặt Trường Tiễu có chút khó coi, vội vã nói: “Sự tức giận của đám người đó còn quan trọng hơn tính mạng của anh em hay sao? Bạch Diệc Phi, anh có thể nghĩ cho tôi không, đó thế nhưng là anh em của tôi, giống như Bạch Hổ, Từ Lãng đối với anh vậy!”
“Nếu như bọn họ phạm sai lầm, anh cũng giết họ không chút do dự hay sao?”
Sự điềm tĩnh vốn có ban đầu rất nhanh biến thành cáu kỉnh, không ai nhường ai.
Trương Hoa Bân nhìn bọn họ, có phần băn khoăn không biết phải làm sao.
Lúc này, một người mặc đồ đen đột nhiên chạy vào, lo lắng kêu lên: “Không ổn rồi, xảy ra...”
Người áo đen nhìn thấy Trường Tiễu thì lập tức ngừng lại lời mình muốn nói.
Trường Tiễu cùng Bạch Diệc Phi đồng thời quay đầu lại, Bạch Diệc Phi nói lớn: “Có gì thì cứ nói, đều là người mình”.
“Mỏ vàng số 3 bị một tổ chức hàng trăm người chiếm giữ rồi”.
Nói xong câu này, căn phòng im lặng lạ thường.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói: “Tôi biết rồi. Anh ra ngoài trước đi”.
Như mọi người đều đã biết, mỏ vàng ở đảo Lam là biểu tượng của quyền lực, ai có thể nắm giữ được mỏ vàng thì người đó sẽ có tư cách quản lý đảo Lam.
Lúc đầu khi thành phố Triều Dương bị chiếm đóng, mỏ vàng cũng bị bọn họ chiếm giữ, giao lại cho nhà họ Diệp và nhà họ Lâm quản lý.
Về phần kho vàng số 3, sau khi chiếm được nhà họ Triệu, bọn họ chỉ lấy lại một nửa, một nửa còn lại do mấy ông lớn ở các khu khác quản lý nên tạm thời không động đến được.
Và một nửa số vàng họ thu được là kho vàng số 1, mỏ vàng số 2 và số 4.
Người đàn ông áo đen vừa rồi nói mỏ vàng số 3.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, sau đó nói: “Chính là kết quả như vậy, anh đã nhìn thấy chưa?”
Trường Tiễu ủ rũ nói: “Cướp lại là được không phải sao”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Vừa nãy anh hỏi tôi, tôi không biết nên nói như thế nào”.
“Đối với anh, tính mạng của anh em anh quan trọng hơn tính mạng của người dân thường”.
“Nhưng đối với những người dân đó mà nói, bọn họ có nhà mà không thể về, thậm chí tan cửa nát nhà, vợ con chia cách, sự hận thù trong lòng họ cũng không kém gì anh”.
“Mà anh có bao giờ nghĩ rằng, những người đó cũng có người nhà, có anh chị em của họ, nhưng người nhà anh chị em của họ đều bị Lôi Minh giết chết!”
“Vấn đề cuối cùng, tôi có thể nói rõ cho anh biết, nếu Từ Lãng cùng những người khác phạm sai lầm như vậy, lựa chọn của tôi vẫn sẽ không thay đổi”.
“Đừng nói đến bọn họ, cho dù là tôi, tôi cũng nguyện ý dùng cái chết của mình để làm người dân nguôi giận”.
“Từ Lãng từng là một sát thủ, nhưng hầu hết những người anh ta giết đều là những kẻ đáng chết, tôi chưa bao giờ nói gì về những việc anh ta làm trước đây, sau khi anh ta theo tôi, anh ta chưa từng giết người bừa bãi”.
“Anh Trường, làm người phải có giới hạn!”
“Nếu không... thế giới này, thật sự sẽ hỗn loạn”.
Nghe xong lời Bạch Diệc Phi, đôi mắt Trường Tiễu đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Nếu đã như vậy, tôi nguyện chết thay cho anh em mình, giết tôi đi”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Ai làm thì người đó tự chịu”.
...
Cổng bệnh viện của thành phố Triều Dương, Tùng Lệ Nhã đang đứng đợi Trường Tiễu.
Trường Tiễu một mình ra khỏi trong bệnh viện, dường như không nhìn thấy Tùng Lệ Nhã, vì vậy anh ta bước từng bước lớn đi về phía tòa nhà chính phủ, sau đó trở về văn phòng của mình.
Tùng Lệ Nhã không nói gì, chỉ im lặng đi theo anh ta.
Tùng Lệ Nhã nhìn anh ta đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống thành phố phồn hoa, ánh mắt phức tạp, đồng thời tay anh ta siết chặt.
Tùng Lệ Nhã không kìm được nắm lấy tay Trường Tiễu và nhẹ nhàng nói: “Anh ta vẫn muốn giết Lôi Minh sao?”