“Bố láo”, Trần Hạo hét lớn một tiếng trước khi đám người kia lên tiếng: “Không đúng một chút nào”.
Những lời mà Vương Hổ nói rất dễ gây kích động lòng dân rồi từ đó làm u mê đầu óc họ. Nếu như anh ta không đứng ra giải thích thì chắc chắn sẽ là kết cục khó đỡ.
Trần Hạo sau đó lại nói tiếp: “Anh tận tai nghe thấy hay tận mắt nhìn thấy thành phố Triều Dương biến thành địa ngục trần gian? Anh có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ?”, Vương Hổ cười lạnh một tiếng, nói: “Trong mắt các người là thiên đường nhưng trong mắt người khác thì chính là địa ngục, còn chứng cứ gì nữa?”
“Tôi thấy anh đang ngụy biện thì đúng hơn”, Vương Hổ nói tiếp: “Chẳng qua là muốn họ bỏ vũ khí xuống rồi biến khu số 3 thành như vậy mà thôi”.
Trần Hạo nghe thấy vậy thì phẫn nộ quát lên: “Nói láo! Thành phố Triều Dương căn bản không giống như anh nói”.
“Vậy thì anh có chứng cứ gì chứng minh?”, Vương Hổ hỏi lại.
Trần Hạo nhìn Vương Hổ một cái, sau đó chỉ vào mấy người mặc áo đen, nói: “Họ chính là chứng cứ”.
“80% trong số họ đều là dân thường của thành phố Triều Dương, hiện giờ họ là người của chúng tôi. Đợi khi tan làm, họ sẽ trở lại là người dân bình thường, sau khi về nhà thì có thể làm bất cứ việc gì mình thích”.
“Đợi khi đi làm, họ lại mặc đồng phục như này, trở thành người của chúng tôi, làm một người thực thi pháp luật”.
“Việc họ làm bây giờ chính là công việc chân chính, thời gian làm cũng chia làm ba. Có người ngày làm tối nghỉ, có người tối làm ngày nghỉ”.
“Họ dựa vào lao động của bản thân để kiếm tiền rồi đổi lại những thứ họ muốn, thời gian nghỉ ngơi thì tự do, không có ai can thiệp cả. Họ chính là minh chứng tốt nhất”.
Trần Hạo vừa nói xong thì những người áo đen liền gật đầu, sau đó nói: “Đúng thế! Trước đây khi nhà họ Hồng vẫn còn, tôi là người nhà họ Hồng nhưng đám người đó không coi chúng tôi là con người, không quan tâm đến sống chết của chúng tôi”.
“Nhưng bây giờ thì khác, chúng tôi làm việc là có thể nhận được thù lao tương xứng”.
“Đúng vậy! Công việc này có thù lao, chỉ chỗ thù lao này là tôi có thể nuôi cả nhà rồi”.
“Các người chưa đến thành phố Triều Dương đâu, nơi đó đúng như thiên đường. Nếu các người đến đó, khéo không muốn đi đâu hết nữa”.
Đợi đám người này nói xong, những người dân ở khu số 3 bắt đầu thấy dao động. Thường ngày họ bị chèn ép bóc lột, có khi nào không mơ đến cuộc sống như thế đâu?
Nhưng lúc này Vương Hổ lại cười lạnh một tiếng, nói: “Để người của mình đứng ra chứng minh, ai mà biết là các người nói thật hay không?”
“Vì vậy, không tin đúng không?”, Trần Hạo hỏi lại.
Vương Hổ đáp: “Tất nhiên là không tin rồi”.
Trần Hạo thấy thế thì không tức giận mà chỉ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra đi về phía người dân. Họ thấy vậy thì theo bản năng lùi về phía sau.
Còn mấy người đi theo Trần Hạo cũng sợ Trần Hạo bị mấy người kia đánh lén.
Sau khi Trần Hạo đi được mấy bước, anh ta đứng nghiêm rồi giơ điện thoại lên, nói: “Trong các người, chắc chắn có người đến từ đất liền nên chắc biết cái này gọi là điện thoại”.
“Trong điện thoại này có một chức năng quay video, bây giờ tôi sẽ cho các người nhìn, địa ngục trần gian mà các người nghe thấy, nó có thật không?”, sau khi nói xong, anh ta mở ra một video rồi giơ ra trước mặt một người dân.
Người dân đó thông qua điện thoại nhìn thấy một cảnh trên đường phố ở thành phố Triều Dương. Đường phố sạch sẽ, các cửa hàng san sát, còn có những người dân đang đi trên đường với nụ cười tươi rói.
Thật ra, phần lớn những người ở đây đều là sau khi đảo Lam thành lập xong họ thông qua các mối quan hệ nhờ hiệp hội thương mại giúp, sau đó đến đây để đào vàng.
Nhưng họ không ngờ rằng nơi này không phải là đến đào vàng mà đến làm nô lệ. Họ không có tự do, không có quyền nắm giữ tính mạng mình, đến cả việc rời khỏi đảo Lam cũng không thể.
Thời gian dần dần họ quen luôn với cuộc sống ở đây. Và rồi một số người sinh ra ở đảo Lam có cái nhìn sai lệch về thế giới quan, họ nghĩ rằng thế giới và xã hội đều là như này.
Nhưng khi họ nhìn thấy thành phố Triều Dương với cuộc sống khác hẳn thì những người từ đất liền đến đây không kìm nổi mà rơi lệ, vì thế giới vốn phải như này.
Đường phố trong video, ngoài những cửa hàng san sát, còn có bệnh viện, công viên, bến xe buýt, những cái này có cái thì vẫn chưa xây xong, có cái thì xong rồi.
Những người dân còn lại đứng trước điện thoại đều đờ đẫn người.
Vương Hổ thấy tình hình bất ổn nên lập tức hét: “Các người đừng bị họ lừa, đó đều là giả tạo, là giả đấy”.
Trần Hạo sau khi nhìn thấy phản ứng của người dân thì cũng thấy ổn hơn, sau đó lớn tiếng nói: “Thế giới vốn là như này chứ không như các người tưởng tượng đâu”.
“Còn là thật hay giả thì chắc là có người ở đây sẽ biết? Trong các người, có người đến đảo Lam lúc hơn mười, hơn hai mươi hoặc ba mươi tuổi. Mặc dù đã hai mươi năm qua đi nhưng tôi nghĩ, chắc không dễ quên thế giới bên ngoài là như thế nào chứ?”
Cảnh tượng trong video có thể nói lên tất cả, kể cả là người trẻ tuổi sinh ra ở đảo Lam không tin nhưng những người từng sống ở bên ngoài thì chắc họ vẫn tán đồng.
“Sự thật như nào không phải anh nói là được? Mỗi người ở đây đều có tính toán của mình. Anh có thể mê hoặc họ được một lúc nhưng không thể làm thế cả đời đâu”, Vương Hổ nghe thấy vậy thì không cam tâm, cắn răng định đứng dậy nhưng không đứng nổi. Vì thế hắn ta đập mạnh rống lên, nói: “Vậy các người chiếm nhà của nhà họ Triệu rồi tùy ý giết người thì là giả sao?”
Trần Hạo nghe thấy vậy thì không có ý định tranh luận mà nói với những người đang trầm tư suy nghĩ kia: “Chuyện này là thật! Anh tôi nói, đây là trách nhiệm của chúng tôi, là chúng tôi không quản tốt cấp dưới nên khiến họ làm càn”.
“Và lúc này chúng tôi đến là đón mọi người về. Sau khi quay về, mọi người có thể tận mắt chứng kiến chúng tôi đòi lại công bằng cho mọi người thế nào”.
Chỉ có điều, nói bao nhiêu rồi, còn lấy ra chứng cứ, thậm chí mời họ về, đòi lại công bằng cho họ. Vậy mà họ vẫn do dự chưa quyết.
Đối với họ mà nói, đây là lựa chọn khó khăn.
Tin và không tin sẽ liên quan đến tính mạng nhà họ.
Vương Hổ thì không tin, vì vậy hắn ta vẫn dùng cách nói trước đó để mê hoặc mọi người.
Trần Hạo nhìn hắn ta rồi không tranh luận gì nữa, chỉ để những người dân tự lựa chọn.
Không biết qua bao lâu, một người có vẻ lớn tuổi cắn răng nói: “Tôi về”.
Sau khi có một người đứng ra thì một nhóm người cũng đứng ra.
“Tôi cũng về”.
“Tôi cũng thế…”, tất cả mọi người ở đây dường như đều muốn quay về.
Vương Hổ thấy thế, phẫn nộ trừng mắt nhìn họ, quát: “Các người có phải kẻ ngốc không, đám người này toàn nói dối, sau khi quay về các người sẽ bị giết đấy”.
“Các người sẽ bị giết như những con lợn, các người có biết không hả?”
Nhưng bất luận có mắng có quát thế nào thì cũng không có ai nghe hắn ta nói nữa.
Trần Hạo thấy thế thì lộ ra ý cười, sau đó chỉ vào nồi lớn và thức ăn bên cạnh họ, nói: “Thức ăn chín rồi, lãng phí thì phải tội, mọi người ăn xong rồi hãy đi”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều hoan hô. Phải biết rằng họ đã lâu không ăn đồ nóng hổi như này rồi.
Vương Hổ thấy thế thì mắng tiếp: “Ngu xuẩn! Đây là bữa cơm cuối cùng đấy, đợi các người ăn xong sẽ giết hết. Đúng là lũ ngu”.
Nhưng vẫn không có ai để ý đến hắn ta. Hắn ta cứ nằm trên đất kêu gào, dáng vẻ không vui chút nào.
Vì thế, Trần Hạo nói với Lại Kha: “Anh đi xử lý đi”.
Lại Kha nghe thấy vậy thì chau mày nhưng vẫn đi đến bên cạnh Vương Hổ, một tay nắm chặt cổ áo hắn ta, sau đó xách lên kéo ra xa.
Những người đang định ăn đồ, nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra.
Trần Hạo thấy thế thì lập tức lấy ra tờ giấy, đọc những thông tin trên đó: “Vương Hổ vì năm năm trước đánh bạc thua hết tiền, không có cách nào trả nên tặng vợ mình cho Triệu Hạc, cũng vì vậy mới nhận Triệu Hạc làm bố nuôi”.
“Đồng thời, năm năm trước có để ý đến một cô gái rồi liên kết với Triệu Thiên giết chết nhà họ rồi đoạt lấy cô gái, cưỡng hiếp đến chết”.
“Ba năm trước, vì vấn đề tiền thuế của khu vàng số 3 nên đánh chết ba công nhân ở đó”.
“Còn hai năm trước…”, những tội danh bị đọc ra, rất nhiều người ngoảnh mặt sang một bên. Nhưng có thể nhìn ra, trong mắt họ đều là lửa giận.
“Tổng cộng 87 tội danh, 120 mạng người, phía sau tôi không đọc lên nữa. Nói những điều này ở đây, chỉ là muốn nói cho mọi người, sau này ở khu số 3 mà kẻ nào làm việc xấu thì đều bị trừng phạt”.
“Kể cả là chúng tôi thì cũng không ngoại lệ”.
Mọi người nghe thấy vậy thì đều im lặng cúi đầu ăn cơm.