Một Bước Lên Tiên

Chương 850: Hội nghị



Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: "Rút về thành phố Triều Dương trước đã".

Sau khi anh cúp điện thoại, Lâm Cuồng cũng gọi cho anh, nói về cùng một tin tức.

Bạch Diệc Phi không biết biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi anh nghe rằng thương vong bên mình vô cùng nghiêm trọng, anh lập tức quyết đoán bảo tất cả mọi người rút về thành phố Triều Dương trước.

Dưới góc nhìn của anh, những vật trong hầm mỏ kia không thể nào sáng bằng mạng người được, chúng còn chẳng đáng một đồng.

Dù sao, mọi người ra đi hết thì cần nhiều tiền vậy để làm gì?

Lúc này, Trương Hoa Bân bước lên trước hai bước, vẻ mặt anh ta rất lo lắng, trong tay còn cầm di động, có vẻ như đang nghe điện thoại.

Trương Hoa Bân sốt ruột nói: "Đó là dấu tích của ba khu ngoài kia, bọn chúng đang tấn công tất cả hầm mỏ của chúng ta”.

Nghe thế, trong lòng Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên, vì anh không thể nào ngờ được ba khu kia sẽ hợp tác với nhau để tấn công hầm mỏ.

Suy cho cùng, ba khu kia tuy biết rằng Bạch Diệc Phi không dễ đối phó, cộng thêm việc bọn họ còn chưa thăm dò xong thực lực chân chính của Bạch Diệc Phi, nên dẫu cho họ có hợp tác với nhau, thì sao có thể khiêu khích trắng trợn như vậy được chứ?

Hơn nữa, anh chỉ lật đổ nhà họ Hồng, rồi thu phục thêm nhà họ Triệu, cũng không có ra tay với những khu khác, bọn họ không cần phải tiếp tục đối địch với Bạch Diệc Phi.

Đạo Trưởng giờ đã bị đánh bại, còn không có chỉ thị rõ ràng từ liên minh doanh nghiệp nên bọn họ chắc hẳn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ mới đúng.

Bạch Diệc Phi hiểu rất rõ tình hình ở thủ đô, thêm vào đó liên minh doanh nghiệp không thể nào cùng lúc đắc tội với hai nhà Lâm và Diệp được, nên dẫu bọn họ có mạnh đến mức nào đi nữa thì cũng không thể đối phó qua loa với hai gia tộc lớn này.

Rốt cuộc thì tại sao họ lại làm vậy?

Thấy thế, Trường Tiễu lập tức chớp lấy cơ hội, nắm chặt thanh đại đao trong tay, cầu xin tha thứ cho Lôi Minh: "Bạch Diệc Phi, bây giờ tình huống cấp bách, giải quyết chuyện hầm mỏ trước, còn chuyện của Lôi Minh cứ tạm thời gác lại, hoặc để cho anh ta lấy công chuộc tội cũng được…"

Bạch Diệc Phi không mở miệng.

Những người còn lại cũng không nói một lời.

Tình hình hiện giờ là ba khu còn lại hợp tác với nhau, dùng vũ khí hạng nặng tấn công thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương, tình hình rất nguy cấp và cực kỳ nghiêm trọng.

Theo lý mà nói, dưới tình hình này, Bạch Diệc Phi không cần phải cắn chặt Lôi Minh không thả, thậm chí anh có thể cho Lôi Minh một cơ hội lấy công chuộc tội.

Đúng lúc này, dưới khán đài có ai đó hét lên: "Mọi người thấy chưa, họ luôn có lý do để tên ác ma kia chạy tội”.

"Đúng đấy, cái lũ đó biết tìm lý do lắm!"

Song, đám người vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi đẩy tay Trường Tiễu ra, lấy tay nâng thanh đại đao lên rồi tàn nhẫn chém xuống.

"Phụt!"

Đầu của Lôi Minh bị chặt đứt trong nháy mắt, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.

Đồng thời, máu tươi phun như mưa, nhuộm đỏ cả khán đài.

Những người đang kêu gào ở dưới kinh ngạc tột độ.

Mà những kẻ còn lại thì trợn tròn mắt.

Vẻ mặt của Trường Tiễu cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào cái xác chết kia, bàn tay không kiềm chế được mà phát run.

Bạch Diệc Phi lớn tiếng nói: "Tôi nói rồi, giết người đền mạng, đây là đạo lý bất biến từ xưa đến nay! Mà đây cũng là câu trả lời của tôi đối với mọi người!"

"Tương lai của thành phố Quang Minh, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, bộ máy quản lý cũng không thay đổi, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần tôi vẫn ngồi đây, quy tắc thế nào thì cứ làm thế!"

"Dẫu là người của tôi có phạm sai lầm thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm và chấp nhận trừng phạt!"

"Tôi tuyệt đối không bao che!"

"Tan họp!"

Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi vứt đại đao xuống, rồi vội vàng rời khỏi khán đài.

Mà người ở dưới đài lại không chút nghi ngờ.

Bạch Diệc Phi vốn dĩ có rất nhiều tin tức muốn thông báo với bọn họ, nhưng bây giờ bất ngờ xảy ra việc này nên anh đành phải kết thúc hội nghị sớm.

Bạch Diệc Phi đến phòng làm việc, những người khác cũng bước vào theo Bạch Diệc Phi.

Trong phòng làm việc, Hứa Y Y đang rót trà cho mọi người.

Hồi xưa, Hứa Y Y ở khu số ba, bởi vì bố cô ta nghiện bài bạc mà không có tiền trả, bèn bán cô ta cho nhà họ Hồng ở khu số 4.

Cho nên sau khi đoạt được khu số ba, Bạch Diệc Phi cho phép cô ta trở về, dù sao nơi đây cũng là quê nhà của cô.

Nhưng Hứa Y Y chưa có đi, nguyên nhân là vì bố đã khiến cô ta thất vọng quá nhiều, dù thế nào đi nữa, chẳng lẽ cô ta còn muốn trở về sao?

Bạch Diệc Phi không ép buộc cô ta, nên cho phép cô ta ở lại tòa nhà hành chính làm vài việc vặt.

Trương Hoa Bân nhấp một ngụm trà nói: "Bọn họ nhanh hơn chúng ta đoán”.

Bạch Diệc Phi gật đầu rồi nói với Hứa Y Y: "Cô ra ngoài đi, ở đây tạm thời không cần cô”.

Hứa Y Y gật đầu rồi lập tức rời đi

Trần Ngạo Kiều chợt thở dài nói: "Ôi, tiếc thật đó, cô gái tốt vậy mà!"

Sau đó, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Trần Ngạo Kiều.

Trần Ngạo Kiều bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế làm anh ta không khỏi đỏ mặt, nói: "Nhìn gì đấy, tôi không có ý gì nhé!"

"Vậy anh nóng lòng giải thích làm gì?", Từ Lãng liếc nhìn anh ta.

"Phụt, ha ha…"

Mọi người cười phá lên.

Mặt Trần Ngạo Kiều đỏ bừng nhưng không biết nên phản bác thế nào cả.

Theo lý mà nói, tình hình bây giờ rất cấp bách, lẽ ra họ nên nghiêm túc bán bạc đối sách, nhưng kết quả lại cười nói vui vẻ với nhau, nếu để người ngoài nghe được e rằng họ sẽ sốc lắm cho coi.

Mà lúc này, Trường Tiễu cũng lao vào phòng làm việc, đi tới chỗ Bạch Diệc Phi, tới bên cạnh anh, nâng tách trà của anh lên, uống liền một hơi rồi nói: "Tôi bảo người chôn thi thể rồi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Dọn sạch sẽ rồi chứ?"

"Ừ”, Trường Tiễu gật đầu.

Sau đó, Trường Tiễu bỗng nhiên hỏi: "Nếu như… lần này Lôi Minh không giết người nhà họ Triệu, liệu anh có hay không…"

"Không!", Trường Tiễu còn chưa dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã trực tiếp trả lời anh.

Trường Tiễu ngẩn người.

Lúc ấy, hầu hết những người Lôi Minh giết đều là người nhà họ Triệu đang chạy trốn, cũng là những kẻ nói rằng muốn tàn sát cả thành phố.

Khi đó, Bạch Diệc Phi không rõ tình hình, mãi đến sau này điều tra rõ ràng mới biết.

Nhưng Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói với Trường Tiễu: "Dù chúng ta là anh em, nhưng đã phạm tội thì phải chịu trừng phạt, không thể vì chúng ta là anh em mà võng khai nhất diện được, vậy thỉ không công bằng với những người khác”.

*Võng khai nhất diện - (lưới mở một mặt): đây là điển cố có nghĩa là khoan hồng, độ lượng tha thứ cho người phạm tội để họ chuộc lại lỗi lầm.

"Còn nữa, nếu như Lôi Minh có một lời oán hận thì tôi không ngại giết hắn ta thêm lần nữa đâu”.

Nghe vậy, Trường Tiễu trịnh trọng gật đầu: "Tôi biết, thêm vào đó nếu anh ta làm gì cô gái kia, thì không cần anh ra tay đâu, tự tôi sẽ làm điều đấy!"

Ngay sau đó, Trường Tiễu quay về phía cửa, gọi: "Vào đi!"

Sau đó, Lôi Minh mở cửa phòng ra, đi sau lưng gã ta là một thiếu nữ có dáng dấp vô cùng thanh tú.

Hai người bước vào phòng rồi đứng ở bên cửa.

Lôi Minh không còn phách lối như trước, gã ta cúi gằm xuống không dám ngước nhìn Trường Tiễu, mà cô gái đứng sát cửa kia cũng cúi đầu.

Trước kia, Bạch Diệc Phi luôn giam giữ mà không giết gã ta, làm gã ta tự cho là Bạch Diệc Phi không dám giết mình, nhưng khi nghe Bạch Diệc Phi nói rằng muốn giết mình, gã ta thực sự rất hoảng sợ.

Nếu không nhờ vào chiêu che mắt của Bạch Diệc Phi e rằng cái đầu người vừa rơi xuống đất kia chính là của gã ta.

Mà người bị chém đầu lúc nãy thật ra là Vương Hổ, người bị Lại Kha tát chết hai ngày trước, vì thân hình của hắn ta tương tự với Lôi Minh nên mới để hắn ta thay thế.



Cô gái đứng bên cửa gọi là Ngô Nguyệt, là cô hầu nhỏ chuyên phục vụ người nhà họ Triệu, vì hơi nhỏ tuổi nên Triệu Hạc còn chưa kịp ra tay với cô ta.

Lúc đó, sau khi Lôi Minh thấy cô ta thì nổi ý xấu.

Nửa tháng trước, Bạch Diệc Phi bảo người đưa Ngô Nguyệt ra ngoài, cả người Ngô Nguyệt run lẩy bẩy co lại thành một cục.

Khi ấy, Bạch Diệc Phi bảo tất cả mọi người ra ngoài còn mình thì ở lại, sau đó để cô ta ngồi lên một cái ghế.

Ngô Nguyệt quỳ xuống, dập đầu với Bạch Diệc Phi: "Đại câ, xin anh thả tôi ra, làm ơn đừng giết tôi! Xin anh thả tôi ra!"

Bạch Diệc Phi thấy Ngô Nguyệt như vậy làm anh hơi bối rối, vội vàng đỡ cô ta dậy rồi nói: "Tôi thực sự xin lỗi đã không quản lý tốt cấp dưới của mình mà để cho anh ta làm tổn thương cô”.