Một Bước Lên Tiên

Chương 852: Bạn học cũ



“Cho nên cô mới không cam lòng, cảm thấy mình vì anh ấy mà làm bao nhiêu việc, nhưng anh ấy lại chẳng thèm nhìn đến mình một lần, cho nên cô muốn dùng cách rất cực đoan để thu hút sự chú ý của anh ấy lên người mình”.

Những lời nói này như mũi kim đâm thẳng vào tim cô ta, khiến Lương Ngọc bất giác kìm nén hô hấp, xiết chặt nắm tay, sau đó hét lên: “Câm miệng!”

Xong Lưu Hiểu Anh vẫn tiếp tục nói: “Cô bắt tôi, sau đó để lại lời nhắn, bảo anh ấy đúng hạn đến đây, nhưng cô cũng biết rất rõ là anh ấy sẽ không đến”.

“Cô chẳng qua chỉ muốn tôi nhìn thấy, anh ấy cũng không hề để tâm đến tôi, cũng giống như cách anh ấy đối xử với cô, như vậy cô sẽ có thể tìm được đồng loại, tâm lý mới có thể cân bằng, đúng không?”

“Bốp!”

Lương Ngọc bị Lưu Hiểu Anh chọc tức, liền vung tay cho Lưu Hiểu Anh một bạt tai.

Trên mặt Lưu Hiểu Anh lập tức vừa đỏ vừa sưng, thậm chí còn có mấy dấu tay.

Một cơn gió mang theo cái lạnh của mùa thu thổi bay mái tóc hai người.

Cho dù Lưu Hiểu Anh bị tát nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi chút nào, cô ta chỉ dùng ánh mắt hờ hững nhìn Lương Ngọc, mà Lương Ngọc lại dần dần trở nên hoảng hốt.

“Không phải, không phải!”

Lương Ngọc vừa lắc đầu vừa ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Hiểu Anh, nắm lấy vai cô ta, hét lên điên cuồng: “Không phải như vậy, Không! Tôi… tôi không phải cố ý, tôi… tôi xin lỗi, xin lỗi”.

Lưu Hiểu Anh nhìn bộ dạng giãy dụa của Lương Ngọc, cuối cùng mới khẽ cười khổ: “Cho dù là phải chết, thì anh ấy cũng sẽ không có gì để nói…”.

Còn ba ngày nữa là đến hạn chót của thời gian quy định, Bạch Diệc Phi sẽ đến chứ?

...

Một con tàu chở hàng rất bình thường, xuất phát từ đảo Lam đi về đất liền.

Chỉ mất ba ngày là đến được đất liền.

Mà lúc này, Bạch Diệc Phi đang ở trên con thuyền đó.

Bạch Diệc Phi đã lẻn vào trong này, vì bây giờ bến cảng đã bị người của khu số hai và khu số năm canh giữ, vừa may, lúc này ba khu kia đang bận hợp sức với nhau để đối phó với thành phố Triều Dương và thành phố Quang Minh, vì không muốn đánh động đến bọn họ, nên anh chỉ đành phải lẻn vào đây.

Con thuyền này đến từ đất liền, mà người làm ăn với bọn họ lại là khu số 2.

Đến nửa đêm, Bạch Diệc Phi mới từ trong kho hàng đi lên boong tàu.

Anh đứng ở một góc khuất ít người chú ý đến, nhìn mặt biển mênh mông phẳng lặng, gió biển lành lạnh thổi, trong đầu anh đang nhớ lại rất nhiều sự việc xảy ra trước đây.

“Sư huynh, tôi ở nơi mà trước đây chúng ta từng ở đợi anh”.

“Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh bảo tôi giúp cô ta nói dối…”.

“Ông xã, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

“Không được động vào chồng của tôi!”

“Bà xã, đời này anh sẽ không bao giờ buông tay em”.

“Anh còn có gì muốn nói nữa không?”

Những giọng nói trong đầu anh có của Lý Tuyết, có của Lưu Hiểu Anh, có của Lương Ngọc, còn có rất nhiều rất nhiều người khác nữa, những giọng nói này khiến tâm trạng của anh trở nên rối rắm.

Bạch Diệc Phi nhìn mặt biển trong bóng đêm, nắm chặt lấy thanh lan can của tàu, không ngừng đấu tranh tư tưởng.

Mà một bên khác nơi có ánh đèn chiếu sáng, lúc này có mấy người đàn ông đang ngồi vây lại với nhau uống rượu và chơi trò đoán số, âm thanh cực kỳ ồn ào.

Lúc này, có một người đàn ông đứng lên, nhìn có vẻ như uống khá nhiều nên muốn đi vệ sinh, đang chậm rãi đi vào bên trong thuyền, nhưng bởi vì uống quá say nên không không phân biệt được phương hướng mà rẽ sang chỗ Bạch Diệc Phi đang đứng.

Đúng lúc mới đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi thì bước không vững nên ngã nhào về phía anh.

Bạch Diệc Phi tiện tay đỡ lấy gã rồi đỡ gã đứng dậy.

Kết quả gã đàn ông nọ uống say lại tưởng có người nào đó đẩy mình nên lập tức chửi Bạch Diệc Phi: “Con mẹ nó mày là ai? Lại dám đẩy ông?”

Bạch Diệc Phi chẳng muốn để ý đến gã, anh chỉ muốn được ở một mình cho nên quay người đi về một phía khác.

Người đàn ông nọ vẫn không chịu thôi mà đuổi theo, muốn ngăn Bạch Diệc Phi lại, kết quả vừa mới xông đến, lại do uống quá nhiều đã say đến mức cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển nữa nên tự làm mình ngã vật ra sàn tàu.

Mà vì cú ngã này của gã khiến cho mấy người đàn ông còn lại để ý, chẳng thèm quan tâm đầu đuôi sự việc ra sao liền cầm chai bia xông đến.

“Này, con mẹ nó, mày là ai vậy? Mày đến đây gây sự à?”

“Đừng tốn lời với nó nữa, cứ thế… con mẹ nó, Bạch Diệc Phi?”

Một người đàn ông trong đó vốn định ra tay đánh người luôn, nhưng vừa mới đến trước mặt Bạch Diệc Phi, sau khi nhìn rõ là anh thì lập tức sửng sốt trợn tròn hai mắt.

Bạch Diệc Phi cũng ngây ra.

Anh hình như có chút ấn tượng với người này, nhưng do lúc này tâm trạng đang rối rắm nên không thể nhận ra ngay là ai, từng gặp ở đâu.

Người đàn ông vội vàng vứt chai bia trong tay đi, kéo lấy cánh tay Bạch Diệc Phi nói: “Bạch Diệc Phi! Đúng là cậu! Là tôi đây, tôi là Bồ Khánh!”

Bồ Khánh?

Bạch Diệc Phi vừa nghe đến tên thì lập tức nhớ lại người đàn ông có vẻ ngoài gần ba mươi tuổi này là ai.

Là bạn đại học ở phòng bên cạnh trong ký túc của anh, hơn nữa còn là một người luôn đi theo Tiêu Vinh Đào, nhìn mối quan hệ của anh ta với Tiêu Vinh Đào liền biết anh và Bồ Khánh không hề thân thiết.

Bạch Diệc Phi biết được Bồ Khánh là người ngoại tỉnh qua câu chuyện của những bạn học khác, sau khi tốt nghiệp liền quay về quê nhà làm việc, hơn nữa anh ta cũng chưa từng tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào, sau đó gần như cắt đứt liên hệ với các bạn đại học.

Bạch Diệc Phi thật sự không ngờ lại có thể gặp Bồ Khánh ở đây, cho nên rất ngạc nhiên: “Là cậu à!”

Mấy người còn lại thấy Bồ Khánh quen Bạch Diệc Phi bèn tự giác thu lại chai bia trong tay mình, bộ dáng tự nhiên thân thiện cười nói: “Hoá ra là người quen à, thế thì dễ nói chuyện, nào nào nào! Đến uống vài ly đi”.

Theo tính tình trước đây của Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ từ chối, nhưng bây giờ trong đầu anh đang rất hỗn loạn, còn có một khúc mắc chưa tháo gỡ được, nghĩ muốn mượn rượu giải sầu cho nhẹ nhõm.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đi! Làm vài ly!”

Sau đó Bồ Khánh một tay khoác vai Bạch Diệc Phi, vừa đi vừa kéo Bạch Diệc Phi đến bên cạnh bàn, những người khác cũng đi theo sau.

Sau khi ngồi xuống, có người đưa luôn một chai bia mới mở cho Bạch Diệc Phi, lại lấy thêm một đôi đũa dùng một lần đưa cho anh, Bạch Diệc Phi liền gắp lạc rang với đậu chiên lên vừa ăn vừa uống ừng ực.

Nhìn mọi người anh hết một ly tôi hết một ly, khiến Bạch Diệc Phi có chút cảm khái, lúc này bất luận bạn là anh hùng hay là gấu chó thì cũng chỉ có lòng hăng hái nhiệt tình như nhau.

Mà những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu kia cũng được vứt hết sang một bên.

Đồng thời, cũng khiến Bạch Diệc Phi nhớ lại thời gian học đại học, cả đám bạn học ngồi uống rượu với nhau rồi cùng nhau bàn luận về Hà Viên Viên.

Có đôi khi, rượu quả thực có thể khiến người ta giải được trăm mối tơ vò.

Mà lúc này, cũng là lúc người ta dễ say nhất.

...

Một ngày trôi qua, lại một ngày mới sắp đến, mà cách thời hạn quy định chỉ còn lại hai ngày.

Một tia sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ rọi thẳng lên người, lên mắt Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi bị ánh sáng chiếu vào đánh thức, từ từ mở hai mắt ra, theo phản xạ đưa tay lên che mắt mình lại, tiếp sau đó anh liền cảm thấy cổ họng mình rất khô, đầu rất đau lại rất nặng.

Đợi sau khi thích ứng được với ánh sáng hiện tại, anh mới từ từ bỏ tay xuống, sau đó phát hiện anh đang nằm trong một gian phòng trang trí tương đối sơ sài, trong phòng ngoài chiếc giường anh đang nằm, còn có một chiếc giường khác, giữa hai chiếc giường có một cái rèm mảnh ngăn cách.

Bạch Diệc Phi xoa xoa thái dương, chợt nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.

Vừa định đứng dậy khỏi giường, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc: “Oe…”.

Bạch Diệc Phi lập tức sửng sốt, sau đó tò mò xuống giường, vươn tay mở tấm rèm màu xanh kia ra, tiếp đến anh liền ngây ngẩn cả người.

Trên giường bên kia chiếc rèm có một người phụ nữ ngồi quay lưng lại với anh, trong tay bế một đứa bé sơ sinh đang khóc oe oe, mà người phụ nữ đó lại vừa mới vén áo của mình lên cho đứa bé ti sữa.

Bạch Diệc Phi theo phản xạ buông tay ra, đồng thời lùi lại một bước.

Nhưng vì vội vàng lui lại nên chẳng may va vào chân giường gây ra tiếng động.

“Ai?”, người phụ nữ bên kia rèm đột nhiên kêu lên.

Người phụ nữ vội kéo rèm ra, nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì rất xấu hổ.

Bạch Diệc Phi không biết nên nói gì, chỉ đành cười khan chào hỏi: “…Chào buổi sáng!”

Người phụ nữ đó quay lại, trông khoảng hai bảy hai tám tuổi, vóc dáng bình thường, tướng mạo bình thường, mà làn da vàng sậm, đầu tóc cũng có vẻ mấy ngày rồi chưa gội.

Mà sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lại thở phào một hơi, cười nói: “Là bạn học của A Khánh đúng không?”