“Rầm”, lúc này trên đường đột nhiên có một chiếc xe chạy ra đâm trực tiếp vào bọn họ.
Mặt Lý Cường Đông biến sắc, lập tức bẻ tay lái để tránh cú va chạm với xe kia.
“A…”, Lưu Tử Vân theo bản năng hét lớn một tiếng.
Sau khi tránh được chiếc xe kia, Lý Cường Đông giậm chân ga, lực phanh mạnh khiến hai người bổ nhào về trước. Cũng may là họ thắt dây an toàn nên lại được kéo trở lại.
Chiếc xe kia cũng dừng lại ở phía sau xe họ.
Đúng lúc này, trước mặt họ xuất hiện một chiếc xe, mục đích rất rõ ràng là chặn xe của Lý Cường Đông lại.
Lưu Tử Vân bị cảnh này làm cho sợ chết khiếp, hỏi: “Chuyện… Chuyện này là sao?”
Lý Cường Đông biết đám người này không có ý tốt đẹp gì, nhưng vẫn an ủi Lưu Tử Vân: “Không có gì đâu, bà đừng lo”, nói xong ông mở cửa xe rồi xuống xe.
Lưu Tử Vân nhìn thấy Lý Cường Đông xuống xe nên cũng định xuống. Dù sao đó cũng là chồng mình, bà ta có sợ đến mức nào thì cũng không muốn ông ấy phải đối mặt một mình. Nhưng cửa xe đã bị khóa, cửa sổ xe cũng đóng kín mít, căn bản không mở ra được.
Lý Cường Đông cố ý khóa lại. Ông biết ngày thường Lưu Tử Vân toàn oán trách ông nhưng đối với những chuyện ở bên ngoài thì bà ta luôn đứng về phía ông, thậm chí có thể liều mạng vì ông.
Nhưng lúc này thì không cần, bởi vì ông có thể bảo vệ bà ta. Hơn nữa, đến bước này rồi thì cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.
Hai xe phía sau có tổng cộng sáu người bước xuống, trong đó có bốn tên là cao thủ trung cấp cấp ba, hai tên còn lại là cao thủ cao cấp cấp ba.
Sáu người áp sát bao vây Lý Cường Đông, trong đó có một tên cao thủ cấp ba đi về trước một bước nhìn Lý Cường Đông một lượt, hỏi: “Ông là Lý Cường Đông?”
Lý Cường Đông gật đầu hỏi lại họ: “Vậy còn các người? Các người là ai? Ai sai các người đến đây?”
Tên đó đáp một cách kiêu ngạo: “Chúng tôi là ai thì ông không cần biết, còn sếp của chúng tôi muốn mời ông uống chén trà”.
Lý Cường Đông liếc nhìn Lưu Tử Vân với vẻ mặt lo lắng trong xe, sau đó cười an ủi bà ta một cái, mới thản nhiên nói: “Vợ tôi không được khỏe nên tôi không đi được”.
Nghe thấy vậy, tên kia cười lạnh một tiếng, nói: “Ông tưởng chúng tôi thật sự đến mời ông sao?”
“Hôm nay không muốn đi thì ông vẫn phải đi”, một tên cao thủ cấp ba khác sầm mặt lại, nói.
Sau khi nói xong, một tên cao thủ trung cấp cấp ba đi về phía Lý Cường Đông, giơ tay ra ấn chặt bả vai của ông xuống. Nhưng chưa đợi hắn đạt được mục đích thì hắn đã bị bay ra ngoài rồi.
Mấy tên còn lại còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy tên kia sau khi bay ra ngoài thì đập lên trên một chiếc xe rồi rơi xuống đất. Lúc này, năm tên còn lại đều sững người ra.
Còn Lưu Tử Vân đang lo lắng ngồi trong xe cũng sững sờ. Ban nãy bà ta còn nói Bạch Vân Bằng vừa đẹp trai vừa có tiền, còn giỏi nữa, còn nói Bạch Vân Bằng hơn Lý Cường Đông gấp trăm lần. Nhưng giờ đây, Lý Cường Đông đứng ở đó với thần thái ung dung, hoàn toàn với dáng vẻ của một cao thủ.
Một tên cao thủ cao cấp cấp ba chấn động nhìn ông, hỏi: “Ông… Ông đã làm gì? Làm sao mà ông làm được?”
Một cao thủ cấp ba khác đoán mò: “Ông là cao thủ cấp hai?”
Đối với họ mà nói, cao thủ cấp hai chính là nhân vật trong truyền thuyết. Dù sao thì đây chỉ là thành phố Thiên Bắc nhỏ bé chứ không phải là thủ đô nên khó lòng mà gặp được cao thủ cấp hai. Nhưng rất tiếc, Lý Cường Đông lại là cao thủ cấp một, cao thủ cấp hai không là gì trong mắt ông cả.
“Xe của tôi bị các người làm hỏng rồi, tôi cũng không phải là loại người không biết đạo lý nên các người bồi thường thì tôi sẽ để các người rời đi”, Lý Cường Đông thản nhiên nói.
Một cao thủ cấp ba trong đó nghe thấy vậy thì lập tức phẫn nộ, nói: “Mẹ kiếp! Kể cả là cao thủ cấp hai thì đã làm sao? Tôi không tin sáu người chúng tôi cùng lên mà không đánh lại được ông”.
Sau khi nói xong, năm người cùng xông về phía Lý Cường Đông. Còn một tên vì bị Lý Cường Đông đánh bay ra ngoài, bây giờ vẫn chưa bò dậy được.
Còn khi họ cùng xông lên, kết quả không nói cũng rõ.
…
Chỉ trong vòng một phút mà năm người đều bị Lý Cường Đông đánh cho ngã sấp xuống đất, kẻ nào kẻ nấy đều kêu trời gọi đất.
Lý Cường Đông vẫn sắc mặt thản nhiên đứng đó, hỏi: “Bây giờ có đền tiền không?”
Một cao thủ cấp ba lập tức gật đầu nói: “Đền… Chúng tôi đền”, những người khác cũng phụ họa vào.
Sau khi nói xong, mấy người cùng bò dậy đến trước mặt Lý Cường Đông rồi lấy tiền trên người ra đưa cho ông, nói: “Xin lỗi ông Lý! Chúng tôi đền tiền cho ông đây. Ông thấy thế này đã đủ chưa?”
Lý Cường Đông cũng không thiếu chỗ tiền này nên ông không đếm lại mà giơ tay cầm lấy rồi hỏi: “Ông chủ của các người là ai? Tại sao muốn mời tôi uống trà?”
Sáu người đều liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói như thế nào?
Lý Cường Đông cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ cười hỏi: “Là Mạnh Kình hay Ngưu Đại?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của sáu người tái nhợt đi.
…
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, vợ chồng ông Từ cảm ơn Bạch Diệc Phi rối rít vì anh giúp họ đuổi mấy người kia đi.
“Cậu Trần! Lần này thật sự cảm ơn cậu, nếu không thì đúng là chúng tôi phải chịu thiệt rồi”.
Bạch Diệc Phi không muốn để lộ thân phận nên lúc nói tên của mình với họ, anh đã dùng tên của Trần Hạo.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, cười nói: “Không có gì đâu ạ! Tại trước đó tôi cũng đọc được tin tức này nên thấy khá giống”.
Vợ ông Từ cảm thấy đám người Bạch Diệc Phi đúng là hiểu chuyện. Nhưng vì Bạch Diệc Phi vẫn còn bị thương nên không nói quá nhiều với anh nữa mà nói chuyện với Lý Tuyết. Bà ta nói với Lý Tuyết về những kinh nghiệm trước khi sinh nở, còn cả những kinh nghiệm trong quá trình sinh nữa. Và Lý Tuyết cũng lắng nghe rất kỹ.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy vậy thì mỉm cười, vợ chồng ông Từ đúng là người quê chất phác, còn vợ ông Từ thì vô cùng nhiệt tình.
Điều này đối với Bạch Diệc Phi là điều vô cùng hiếm có.
…
Lý Tuyết sắp sinh rồi, hiện giờ Bạch Diệc Phi không muốn nghĩ gì nhiều, cũng không muốn quan tâm quá nhiều việc nên anh cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ chuyên tâm ở bên vợ mình thôi.
Đồng thời lúc này, anh có thể cảm nhận được cuộc sống của những người bình thường khiến anh tìm lại được cảm giác bình yên.
Anh có thể đoán được, đợi khi anh hoàn toàn lĩnh ngộ được nó thì thực lực sẽ được lên một tầng mới.
Chỉ tiếc là, anh muốn sống yên ổn nhưng luôn có việc tìm đến anh.
Buổi chiều hôm đó, vợ ông Từ đi kiểm tra sức khỏe với ông Từ, trong phòng chỉ còn lại cặp đôi không hay nói chuyện với vợ chồng anh.
Hiện giờ tinh thần Bạch Diệc Phi cũng tốt hơn nhiều, anh quay đầu hỏi người đàn ông trẻ kia: “Các người bị thương thế nào vậy? Sao không nhìn ra là bị ở đâu?”
Người kia cúi đầu nghịch điện thoại, khi nghe thấy vậy vẫn không ngẩng đầu lên, tùy ý nói một câu: “Không cẩn thận bị ngã”.
Bạch Diệc Phi nhìn cô gái trẻ trên giường bệnh, mặt hơi sưng, nhìn không giống bị ngã. Hơn nữa cô ta ngồi ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt ngây ngô, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Đến cả đám đòi nợ lãi cao đến đây làm loạn mà cô ta vẫn không có biểu cảm gì.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không hỏi nhiều mà nói với Lý Tuyết: “Vợ à! Chúng ta đi ra ngoài đi?”
Lý Tuyết gật đầu, sau đó đỡ Bạch Diệc Phi đi ra ngoài phòng bệnh. Họ đi dạo một vòng trong vườn hoa của bệnh viện rồi ngồi lên một ghế gỗ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Bạch Diệc Phi giơ tay ra nắm lấy tay Lý Tuyết. Lý Tuyết dựa vào vai anh, hai người cứ dựa vào nhau như thế. Dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người cũng thấy lòng mình ấm áp hơn.
Nhưng Lý Tuyết đột nhiên hỏi: “Anh thích cô ấy không?”
“Hả?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại, anh nhìn khuôn mặt thuần khiết của Lý Tuyết. Trong lòng anh áy náy rồi thêm phần nặng nề: “Lúc đó… Lúc đó anh rơi vào trạng thái cuồng hóa, đầu óc không tỉnh táo nên anh…”.
Bạch Diệc Phi muốn giải thích nhưng vẫn chưa nói xong thì Lý Tuyết khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Thích hay không?”
Giải thích những điều đó cũng vô dụng, kể cả ban đầu anh không chủ động tự nguyện thì cũng không liên quan gì đến hiện giờ thích hay không. Lý Tuyết chỉ muốn biết anh có thích người ta không thôi?