Lúc này Ngưu Đại đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa trong phòng khách, anh ta nghe thấy tiếng hét liền đứng thẳng dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba tên thuộc hạ nhìn về phía cửa, sau đó ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Ngưu Đại cũng chạy theo ra ngoài cửa, vào trong sân, trong phút anh ta chốc trợn tròn mắt.
Bạch Diệc Phi đang từng bước đi về phía anh ta.
Ngưu Đại sợ ngây người.
"Anh…sao anh lại ở đây?", sau khi Ngưu Đại kịp phản ứng thì vội chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi hét lớn một tiếng: "Con mẹ anh, anh không đến miếu Phúc Âm mà đến chỗ tôi làm gì?"
"Chờ một chút, sao anh biết là tôi? Còn nữa sao anh tìm được tôi?"
Lúc này anh ta dường như mới nhận ra được có gì đó không đúng.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm anh ta lắm, chỉ đi thẳng vào trong biệt thự.
"Này, con mẹ nó, kiêu ngạo thế sao!"
Bạch Diệc Phi nhìn thẳng thừng khiến một tên cao thủ cấp ba rất khó chịu, cao thủ có lẽ đều như vậy, không thích bị người ta nhìn chằm chằm.
Vì vậy tên cao thủ cấp ba ngăn Bạch Diệc Phi lại, mặt lạnh nói: "Dừng lại ngay!"
Tên đó nói xong thì đánh một quyền về phía Bạch Diệc Phi.
Hai tên cao thủ cấp ba còn lại đứng im tại chỗ, còn khoanh tay, vẻ mặt giống như đang xem trò vui.
Ba tên này đi theo Ngưu Đại, chưa từng gặp tên vệ sĩ nào lợi hại hơn bọn họ ở thành phố Thiên Bắc, hơn nữa đây chỉ là một thành phố Thiên Bắc nhỏ bé, nên bọn họ cho rằng ở đây không còn ai có thể lợi hại hơn bọn họ.
Thật ra thì bọn họ nghĩ như vậy cũng không sai, ở cái thành phố Thiên Bắc nhỏ bé này, cao thủ cấp ba quả thực rất mạnh, giống như lúc đầu Bạch Diệc Phi đi cạnh đám Bạch Hổ vậy.
Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối.
Bạch Diệc Phi chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, sau đó đưa một ngón trỏ ra, chặn nắm đấm của đối phương.
Vẻ mặt tên cao thủ cấp ba kia đầy sự khinh thường, ngay sau đó liền cứng lại rồi trở lên kinh hoàng.
Bởi tên đó cảm nhận được lực trên ngón tay kia rất kinh khủng, giống như một ngọn núi đang lao tới.
"Rắc rắc!"
"A!"
Tên cao thủ cấp ba kia kêu thảm một tiếng, sau đó bay thẳng ra ngoài, lúc này cửa sau lưng đang mở, nên sau khi bay vào còn đựng vào ghế sofa.
Tên cao thủ cấp ba nằm trên đất, không nhúc nhích, bàn tay cũng bị gãy hết xương.
Hai tên cao thủ cấp ba và Ngưu Đại thấy cảnh này liền trợn tròn mắt.
Bạch Diệc Phi thờ ơ liếc ba người kia một cái, rồi lạnh giọng nói: "Đừng chọc tôi!"
Anh nói xong thì không để ý tới bọn họ nữa, tiếp tục đi vào trong biệt thự.
Hai tên cao thủ cấp ba được tận mắt chứng kiến Bạch Diệc Phi chỉ dùng một ngón tay đánh bay tên kia ra ngoài, vì thế thầm hoảng sợ, bốn mắt nhìn nhau để mặc Bạch Diệc Phi tiến vào trong.
Bọn họ không tiếp tục ngăn cản Bạch Diệc Phi nữa, mà ngược lại đi đến trước mặt tên cao thủ cấp ba vừa bị đánh bay ra ngoài: "Cường Tử, cậu…cậu sao rồi?"
Sắc mặt tên cao thủ cấp ba tái nhợt, cả người rất khó chịu và đau nhức: "Chạy đi! Anh ta… anh ta... phải là cao thủ cấp hai trở lên..."
"Cái gì?"
Hai tên kia đều kinh hãi.
Bọn họ không ngờ Bạch Diệc Phi lại là cao thủ cấp hai!
Như vậy nếu ban đầu bọn họ làm khó anh, vậy có phải Bạch Diệc Phi sẽ không bỏ qua cho bọn họ không?
Trong tình hình hiện tại, Bạch Diệc Phi đương nhiên sẽ không quan tâm những tên này, mà đi thẳng lên thẳng hai.
Trên hành lang, Bạch Diệc Phi thấy người đàn ông đeo kính râm gây rối trong bệnh viện lần trước, bên cạnh tên đó là người đàn ông xăm trổ.
Hai người kia thấy Bạch Diệc Phi đều hơi sửng sốt, sau đó do sợ hãi Bạch Diệc Phi từ lần trước nên cả hai đều vô thức tránh sang.
Không những vậy, hai người kia còn mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không nhìn bọn họ, mà đi thẳng qua rồi mở cửa.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đang bình yên vô sự ngồi trên ghế sofa trong phòng, chỉ là nhìn qua có chút mệt mỏi mà thôi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai người trong phòng nghe được tiếng liền nhìn sang, phát hiện thấy Bạch Diệc Phi thì cả hai đều kinh ngạc vui mừng đứng dậy, đi về phía anh.
Nhưng Lý Tuyết vừa đứng dậy, còn chưa kịp bước đi thì đột nhiên ôm bụng ngồi lại lên ghế sofa.
Lưu Hiểu Anh phát hiện có gì đó không đúng, xoay người đỡ lấy Lý Tuyết, vẻ mặt đầy lo âu: "Tuyết Nhi, cô sao rồi?"
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền bước đến, nắm lấy tay Lý Tuyết, thấy dáng vẻ đau đớn của Lý Tuyết thì không ngừng lo lắng: "Vợ, em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Lý Tuyết cắn chặt môi, dường như đã đau đến mức không còn sức để miệng nói chuyện.
Lưu Hiểu Anh ở bên cạnh lập tức hiểu, vội nói với Bạch Diệc Phi: "Anh mau gọi xe cứu thương, Tuyết Nhi sắp sinh rồi".
Bạch Diệc Phi nghe vậy hốt hoảng một trận, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện: "Phùng Trác, mau bố trí xe cứu thương đi, chị dâu cậu sắp sinh rồi, tôi gửi địa chỉ cho cậu, tôi đón xe đến bệnh viện, chúng ta gặp nhau ở đó".
Đầu bên kia lên tiếng đáp lại, sau đó lập tức cúp điện thoại, rồi nhanh chóng chạy đi bố trí xe cứu thương.
Trước kia Bạch Diệc Phi muốn để Lưu Hiểu Anh làm viện trưởng bệnh viện Ngọa Long, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi phải đến đảo Lam, nên chỉ có thể giao bệnh viện cho Phùng Trác.
Bạch Diệc Phi nói chuyện điện thoại xong liền bế Lý Tuyết đi xuống tầng.
Anh lao xuống, nhưng không một ai dám ngăn lại.
Sau khi thấy anh chạy đến sân, Ngưu Đại mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết sao lại đuổi theo, hô to một tiếng: "Mau lái xe của tôi!"
Mặc dù Bạch Diệc Phi không nói gì, nhưng anh đã lấy chìa khóa xe từ tay anh ta.
Bạch Diệc Phi mở xe, đặt Lý Tuyết ngồi ở phía sau, Lưu Hiểu Anh cũng đi theo lên để chăm sóc Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi nhảy lên chỗ tài xế, lập tức nổ máy xe, chạy như bay về phía bệnh viện.
...
Vừa đến bệnh viện, Lý Tuyết được đưa vào phòng sinh, Lưu Hiểu Anh cũng đi vào cùng để giúp đỡ.
Bạch Diệc Phi nhìn cửa phòng sinh đóng chặt, thở dài một hơi.
Lúc này anh mới có chút thời gian rảnh gọi điện cho Lý Cường Đông.
Sau khi cúp điện thoại, anh dựa người vào tường lo lắng chờ đợi.
Không bao lâu, đột nhiên có một đám người xông vào hành lang, người đi trước là Ngưu Đại.
Ngưu Đại đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Sao rồi? Không sao chứ?"
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta một cái, sau đó khẽ lắc đầu: "Không sao."
Ngưu Đại nghe vậy nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới thờ ơ nói: "Cậu có thể hỏi tôi những câu này, khiến tôi rất vui".
Ngưu Đại liền nhìn qua một bên, không nói nữa.
Bạch Diệc Phi lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, sau đó thờ ơ nói với Ngưu Đại: "Nếu cậu không đến, không nghe cậu hỏi như vậy, rất có thể tôi sẽ giết cậu".
Ngưu Đại nghe vậy không kìm được run một cái.
"Nói cho cùng bố cậu cũng vì tôi mà chết, cậu hận tôi cũng đúng, muốn tìm tôi báo thù cũng không sai, những cái này tôi đều không trách cậu, nhưng..."
"Cậu vì chuyện này mà bị kẻ thù thực sự lợi dụng, cậu chấp nhận để bọn họ lợi dụng, vậy thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"
"Bố cậu cũng không phải lá bài miễn chết của cậu, tôi sẽ không vì vậy mà không giết cậu, chỉ cần cậu không vi phạm nguyên tắc, tôi sẽ nhắm mắt cho qua".
"Nhưng cậu chấp nhận để người khác lợi dụng, bắt vợ tôi..."
Bạch Diệc Phi nói tới đây liền dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: "Cũng may cậu không làm tổn hại gì mấy cô ấy, chứng tỏ cậu cũng không xấu đến mức không có thuốc cứu chữa, chỉ là cậu quá ích kỷ mà thôi".
Sau đó Bạch Diệc Phi lại dừng lại một chút, quay đầu nhìn Ngưu Đại nói: "Còn nữa, cậu quá cặn bã!"
"Hả?", vẻ mặt Ngưu Đại đầy sự ngạc nhiên, không hiểu sao mình lại là cặn bã.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: "Tối qua, có người nói cho tôi một chuyện".
Ngưu Đại vẫn không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến việc anh ta cặn bã?
Bạch Diệc Phi không nói tiếp, mà lại hỏi ngược lại: "Có phải cậu rất tò mò tại sao tôi có thể tìm được cậu phải không?"