Một Bước Lên Tiên

Chương 878: Mục đích thật sự



Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi xấu hổ, cười nói: “Thật ngại quá”

Nói những lời này, anh theo bản năng thả lỏng tay, cơ thể cũng vì thế mà trượt xuống, Kỳ Kỳ cũng trượt xuống theo anh, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần hơn.

“Bạch Diệc Phi”, Kỳ Kỳ tức giận hét lớn

Bạch Diệc Phi thấy vậy lại cười ngượng, nhưng anh chưa kịp mở lời, phía dưới có tiếng của Tần Hoa.

“Xuống đi!”

Giọng của anh ta rất nhẹ, từ đó có thể thấy, Tần Hoa đã đi được một đoạn khá dài.

Nghe thấy tiếng Tần Hoa, hai người lần lượt buông tay rồi trượt xuống dưới.

Rất lâu sau mới đến đáy.

Xuống đến dưới, bọn họ không ngờ rằng nơi họ đang đứng là một nơi vô cùng rộng rãi, mà toàn bộ đều được ánh đèn thắp sáng rõ như ban ngày.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng này liền giật mình, chạy đến quan sát bốn phía.

Anh ngẩn ngơ hồi lâu, ngỡ như được quay về kho vàng ở đảo Lam ngày trước.

Kỳ Kỳ cũng ngây người theo anh.

Tần Hoa nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng im lặng hồi lâu.

Dưới đền Phúc Âm ở thành phố Thiên Bắc, vậy mà lại cất giữ một kho vàng.

Qua một lúc lâu sau Kỳ Kỳ mới định thần lại, nhỏ giọng nói: “Hóa ra, kho vàng số 2 ở đây!”

Nơi này không khác kho vàng ở đảo Lam là bao, bốn phía đều được bao bằng các tấm sắt, trên tường còn lắp đèn chiếu sáng, mà ở giữa động còn còn xếp rương cao như núi.

Chiếc rương được làm từ gỗ, có lẽ vì đã để ở đây khá lâu nên bắt đầu mục rữa.

Tùy ý mở một chiếc rương cũng có thể nhìn thấy bên trong toàn là tiền vàng.

Kỳ Kỳ kiểm tra mấy chiếc rương khác, kinh ngạc quay đầu nói với Bạch Diệc Phi: “Đây đúng là kho vàng số 2 rồi, chúng ta thật là may mắn”.

Thế nhưng, Bạch Diệc Phi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Kỳ Kỳ không hiểu nổi anh, hỏi: “Anh như vậy là sao?”

Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: “Sự việc càng phức tạp hơn rồi”.

“Làm sao vậy?”, Tần Hoa không nhịn được quay lại hỏi.

Bạch Diệc Phi nhăn mày, trầm giọng nói: “Có gì đó không bình thường”.

“Có gì không bình thường?”, Kỳ Kỳ hỏi anh.

“Cái gì cũng không bình thường”, Bạch Diệc Phi đáp.

Tần Hoa và Kỳ Kỳ nghe vậy nhất thời cũng không biết nói sao.

Bạch Diệc Phi dạo quanh một vòng kho vàng, nơi này không khác gì nhiều so với kho vàng số 3, điểm khác biệt duy nhất chính là nơi này không có những căn phòng như kho vàng số 3.

Nơi này chỉ là một căn phòng lớn bày cơ man là những rương vàng.

Bạch Diệc Phi dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng: “Tôi biết vì sao Mạnh Kình lại nói với tôi những chuyện đó rồi”.

“Tại sao”, Kỳ Kỳ và Tần Hoa đồng thanh hỏi.

Có lẽ vì thực lực của Bạch Diệc Phi đã tiến bộ, cảm ngộ mau lẹ, đầu óc nhanh nhạy, tư duy cũng sắc bén hơn, anh nói: "Sở dĩ tôi đoán ra Lương Minh Nguyệt chưa chết, là bởi vì Lương Ngọc".

Anh vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, tùy ý cầm một mảnh vụn gỗ vừa viết vừa vẽ trên sàn nhà đầy tro bụi: “Nhưng mà tôi vẫn quên đi một chuyện".

“Chúng ta đều biết rằng Lương Minh Nguyệt là người ở thủ đô, ông ta không có họ hàng nào ở thành phố Thiên Bắc, cũng không có bạn bè thân thiết, nhưng ông ta lại sắp xếp Lương Ngọc làm việc ở đây”.

“Tại sao lại như vậy?”

Tần Hoa và Kỳ Kỳ nhìn nhau, vẫn chưa hiểu ra điều gì.

Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Là vì kho vàng này”.

Vừa nghe đến lời này, hai người liền lập tức hiểu ra.

Bạch Diệc Phi còn nói: "Ông ta sắp xếp Lương Ngọc đến thành Thiên Bắc làm việc, vậy sẽ có lý do chính đáng để thường xuyên từ thủ đô đến đây, từ đó che giấu chuyện ông ta biết vị trí của kho vàng số 2".

“Tôi nghĩ có lẽ ông ta đã sớm biết được vị trí của kho vàng số 2, chỉ là luôn luôn giấu mọi người, sở dĩ ông ta giả chết chắc hẳn cũng là muốn giấu tin tức về kho vàng số 2 này”.

Bạch Diệc Phi nói xong lại vẽ một vòng tròn trên mặt đất: "Đám Lương Vĩ Siêu hẳn là chỉ biết nơi này toàn cạm bẫy, mà không biết rằng phía dưới là kho vàng số 2".

“Sở dĩ bọn chúng lựa chọn dụ dỗ chúng ta đến chỗ này, chắc cũng là chủ ý của Lương Minh Nguyệt, nhưng bọn chúng không nghĩ đến, năng lực của ta nhạy bén, ngay lúc không còn cách nào lại có thể mở ra được nơi này”.

Tiếp theo, Bạch Diệc Phi lại vẽ một vòng tròn, ý nói Lương Minh Nguyệt: "Nhưng là, người đứng sau bày ra tất cả, chắc chắn đã sớm liệu đến điều này."

"Cũng bởi vậy, hắn mới để Mạnh Kình nói cho tôi biết, mục đích của bọn chúng là kho vàng số 1, do đó chúng làm cho chúng ta đi nhầm hướng".

Cuối cùng, anh nối ba vòng tròn lại với nhau, ở giữa lại vẽ một vòng tròn, nhìn Tần Hoa và Kỳ Kỳ nói: “Hai người đã hiểu chưa?”

Tần Hoa ngu ngơ lắc đầu.

Kỳ Kỳ cũng chẳng khác gì.

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền trực tiếp nói thẳng: "Vòng tròn giữa này chính là thể hiện tổng hợp của bốn kho vàng, lượng vàng ở bốn kho vàng này có lẽ không khác kho vàng số 1 là bao.

“Cho nên, mục đích thật sự của Lương Minh Nguyệt không phải kho vàng số 1 mà là bốn kho vàng khác”.

Kỳ Kỳ và Tần Hoa nghe xong, ngơ ngác nhìn nhau.

Không chỉ như vậy, Kỳ Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Bạch Diệc Phi, không giấu được sự kinh ngạc, cô ta không nhịn được hỏi: "Trong đầu anh chứa những gì vậy?"

Năng lực phân tích sự việc của Bạch Diệc Phi khiến cô ta chấn động.

Qua sự phân tích của Bạch Diệc Phi, rõ ràng Lương Vĩ Siêu không phải người coi giữ kho vàng số 2.

Vậy đặt ra câu hỏi: Ai mới là người coi giữ kho vàng số 2?

Tuy nhiên vấn đề này hiện không quan trọng, bởi vì trước mắt Lương Minh Nguyệt là người coi giữ kho vàng số 3, đồng thời ông ta lại nắm giữ kho vàng số 2.

Về phần kho vàng số 4, Bạch Diệc Phi đoán rằng có lẽ kho vàng nhỏ trên kho vàng số 3.

Như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đều nghĩ mục đích chính của Lương Minh Nguyệt là kho vàng số 1, đến lúc đó Tử Y cùng Tân Thu đều sẽ trở lại để bảo vệ kho vàng số 1.

Hơn nữa trong đó còn có Tần Hoa cùng thế lực sau lưng anh ta, đều sẽ hỗ trợ nhóm Tử Y cùng bảo vệ.

Như vậy sự chú ý của mọi người cũng sẽ đặt ở kho vàng số 1, ông ta liền có đủ thời gian đi tìm kho vàng số 5 cuối cùng.

Chỉ cần tìm được kho vàng số 5, cùng với ba kho vàng kia, đến lúc đó ông ta liền có thể có thực lực để đánh nhau với bất kì tiểu quốc nào trên thế giới.

Tần Hoa cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Kỳ Kỳ gật đầu, nói: "Vấn đề bây giờ là chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?"

Bạch Diệc Phi liếc nhìn hai người nói: "Vẫn là xử lý vết thương trước đi."

Bọn họ rơi từ trên xuống, trên người đều xây xước hết cả, đơn giản xử lý vết thương một chút sẽ tốt hơn

Bọn họ đều không có ý kiến, vì thế liền ngồi xuống xử lý miệng vết thương.

Bởi vì Kỳ Kỳ là phụ nữ, cho nên cô ta tránh ở phía sau rương, cởi bỏ quần áo, lau khô máu trên người, sau đó tùy tiện kéo một mảnh vải băng bó lại.

Tần Hoa và Bạch Diệc Phi cũng làm như vậy, dù sao bọn họ cũng không mang thuốc theo người.

Thế nhưng khi hai người họ đã xử lý vết thương xong xuôi, Kỳ Kỳ vẫn chưa xong, cô ta thậm chí còn hét lớn: “Bạch Diệc Phi, anh có thể qua đây giúp tôi được không?”

Bạch Diệc Phi ngây người ra một lúc, Kỳ Kỳ lại hô một tiếng: "Tôi không nhìn thấy vết thương ở sau lưng mình”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy đành phải đi qua xem sao, sau đó liền ngây người.

Kỳ Kỳ đã cởi bỏ quần áo, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót, đưa lưng về phía Bạch Diệc Phi.

“Cô...”, Bạch Diệc Phi nói không nên lời.

Kỳ Kỳ không nhìn thấy Bạch Diệc Phi, chỉ nói: “Mau giúp tôi băng bó vết thương lại đi”.

Bạch Diệc Phi lúc này mới nhìn thấy trên tấm lưng bóng loáng của Kỳ Kỳ lại có một vết xước dài bảy tám mi li, rất rõ ràng.

Đối với việc này Bạch Diệc Phi cảm thấy có một chút không thích hợp, tuy nhiên anh cũng không nghĩ nhiều, tiện tay xé một mảnh vải trên bộ quần áo của mình xử lý miệng vết thương.

Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi: “Vợ anh sinh con rồi đúng không?”

“Ừ!”, Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, lên tiếng trả lời.