Một Bước Lên Tiên

Chương 880: Một giấc mộng



Bạch Diệc Phi thấy ánh sáng càng ngày càng gần thì vô cùng hưng phấn, không bao lâu nữa anh sẽ có thể ra ngoài và nhìn thấy vợ cùng hai đứa con vừa chào đời của mình.

Vì vậy anh càng tăng nhanh bước chân, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh.

Cuối cùng họ cũng đi đến cuối ánh sáng, nhưng lại chỉ thấy xuất hiện trước mặt một cánh cổng sắt.

Tia sáng mà họ nhìn thấy chính là hắt ra qua các khe hở trên cánh cổng sắt này.

Hai người nhìn nhau, sau đó Kỳ Kỳ nói: "Lối ra có lẽ ở bên ngoài”.

Bạch Diệc Phi gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Cô lùi lại đi”.

“Anh muốn làm gì? Không phải là định trực tiếp dùng tay đấm xuyên cổng sắt đấy chứ?”, Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh mà hỏi.

Bạch Diệc Phi không để ý tới Kỳ Kỳ, mà trực tiếp vung một đấm tới cửa sắt.

“Rầm!”

Sau một tiếng động lớn, cánh cổng sắt thực sự bị một quyền này đục thủng.

Kỳ Kỳ chết lặng khi nhìn thấy màn này.

Kỳ Kỳ còn đang sửng sốt, băn khoăn Bạch Diệc Phi làm sao có thể tiến bộ nhiều vượt bậc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Và anh ta đã trải qua những gì trong quãng thời gian đó?

Bạch Diệc Phi quan sát lỗ hổng, sự kích động càng ngày càng lộ rõ trên khuôn mặt anh, sau đó anh lại liên tiếp tung ra vài cú đấm để mở rộng cái lỗ, cuối cùng cũng có thể đủ cho một người chui qua.

Bạch Diệc Phi vui mừng cực độ, sải chân bước thẳng ra ngoài từ cửa động.

Khi bước ra, cả người anh đều mờ mịt.

Bởi anh xuất hiện trong phòng bệnh, bên trong còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Ngô Quế Hương và Lưu Tử Vân đang ôm đứa con của anh, họ vừa nhìn đứa bé vừa cười nói gì đó.

Còn có một người đàn ông ngồi bên cạnh giường bệnh, Bạch Diệc Phi không hề nhìn thấy anh ta là ai, mà người nằm trên giường bệnh tất nhiên là Lý Tuyết vừa sinh xong.

Cô suy yếu nằm trên giường bệnh nhưng lại đang mỉm cười vô cùng hạnh phúc.

Bạch Diệc Phi thấy cảnh tượng này thì sững sờ hồi lâu.

Bởi vì tất cả những người ở đây đều đang có mặt, chỉ thiếu một người làm bố là anh.

Tuy nhiên, người đàn ông ngồi bên cạnh giường lúc này đang nắm tay Lý Tuyết nói điều gì đó, khuôn mặt cô vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.

Ngô Quế Hoa và Lưu Tử Vân thấy một màn này lại giống như rất bình thường, không hề nói gì.

Mà Bạch Diệc Phi lại phẫn nộ không thôi.

Anh trực tiếp lao tới và lôi người đàn ông kia lên, khi anh ta quay người, anh mới thấy rõ khuôn mặt của người đó.

Khuôn mặt người đó tràn đầy ngạc nhiên nhìn anh: “Bạch Diệc Phi?”

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, não anh vang ầm một tiếng, sau đó lửa giận ngút trời quát: “Liễu Chiêu Phong!”

Lúc này, Lý Tuyết- người đang nằm trên giường bệnh sau khi thấy Bạch Diệc Phi lại giống như đang nhìn một người xa lạ, tò mò hỏi Liễu Chiêu Phong: "Chồng à, anh ta là ai vậy?"

Bạch Diệc Phi lú người.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Tại sao Lý Tuyết lại gọi Liễu Chiêu Phong là chồng?

Liễu Chiêu Phong quay đầu cười với Lý Tuyết: “Đừng lo lắng, chỉ là một người bạn mà thôi”.

Bạch Diệc Phi nghe được lời này đột nhiên đứng hình.

Bạn?

Anh và Liễu Chiêu Phong làm sao có thể là bạn bè?

Tiếp đó đầu của Bạch Diệc Phi bỗng nhiên bắt đầu đau nhói, giống như sắp vỡ tung.

“A!”

Hai tay anh che lấy đầu, thống khổ gào to.

Ngay sau đó một đoạn hồi ức bất ngờ hiện lên trong đầu anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh tới công ty nhà họ Lý tìm công việc, tiếp đó vừa gặp Lý Tuyết đã đem lòng yêu mến, nhưng do thân phận của bản thân thấp kém, anh chưa từng chủ động theo đuổi cô, cuối cùng Lý Tuyết gả cho Liễu Chiêu Phong.

Chìm đằm trong sự hối hận ấy, anh không thể chấp nhận một cái kết như vậy nên đã tự tạo nên một giấc mộng đẹp cho mình.

Trong giấc mơ ấy, anh trở thành chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, rồi cùng Lý Tuyết kết hôn và có con.

Giờ đây anh trở lại hiện thực, giấc mơ tan thành mây khói.

Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do Liễu Chiêu Phong trải qua, anh chỉ là thay thế của gã ta.

Bạch Diệc Phi đột nhiên cúi đầu, nhận ra bộ quần áo mình đang mặc hóa ra lại là đồng phục bảo vệ của sản nghiệp Lý Thị.

Bạch Diệc Phi sững lại.

Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi cười nói: “Cảm ơn anh đã tới thăm vợ của tôi”.

Dứt lời gã đón lấy giỏ hoa quả trong tay Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi có phần bừng tỉnh, trong tay anh từ lúc nào lại cầm một giỏ hoa quả rồi?

Bởi vậy anh hiện giờ chỉ đến đang đây để thăm Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong sao?

Anh giống như bỗng nhiên bị rút cạn sức lực, cảm thấy chỉ cần một cái đẩy nhẹ là có thể ngã quỵ.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo nét cười của Liễu Chiêu Phong, lại quay sang biểu cảm như đang nhìn người xa lạ của Lý Tuyết, anh chợt run lên.

“Không đúng!”

Liễu Chiêu Phong có phần khó hiểu hỏi: “Bạch Diệc Phi, anh sao thế? Cái gì không đúng?”

Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Chiêu Phong chằm chằm, ánh mắt rét lạnh: “Trong đoạn hồi ức này, tôi với anh căn bản không xuất hiện cùng nhau, Lý Tuyết cũng không biết tôi tên là gì, vậy làm sao anh biết tên tôi là Bạch Diệc Phi? Tại sao hai chúng ta lại trở thành bạn bè?”

Liễu Chiêu Phong dừng lại, hai mắt trừng lớn.

Bạch Diệc Phi lập tức ra tay, trực tiếp bóp chặt cổ Liễu Chiêu Phong: “Một thân võ công này của tôi làm sao có được?”

Hai tay Liễu Chiêu Phong giữ chặt lấy cổ tay Bạch Diệc Phi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, gã ta không ngừng giãy dụa muốn Bạch Diệc Phi buông tay.

Nhưng hắn hoàn toàn không vùng ra được.

Lý Tuyết nhìn thấy cảnh này thì liều lĩnh vùng vẫy, đập vào tay Bạch Diệc Phi, còn giận dữ gầm lên: “Anh làm gì đó? Thả chồng tôi ra! Nhanh buông tay!”

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tim như bị dao đâm.

Nhưng anh biết rõ đây không phải là sự thật, và ký ức trong đầu anh cũng không phải là sự thật.

Lúc này, Lưu Tử Vân cùng Ngô Quế Hương cũng hét lớn: “Mau buông nó ra!”

Bạch Diệc Phi lập tức quay đầu nhìn lại, lớn tiếng hỏi Ngô Quế Hương: “Mẹ! Mẹ không nhận ra con sao?”

Ngô Quế Hương sững sờ.

Bạch Diệc Phi cũng bật cười.

Phải biết rằng Ngô Quế Hương là mẹ ruột của anh, mà đứa con Liễu Chiêu Phong và Lý Tuyết sinh ra, một người không liên quan như bà ta tại sao lại xuất hiện ở đây?

Thậm chí bà còn giúp Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong gầm thét lên với anh.

Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, anh nắm tay thành quyền ngắm ngay vào đầu Liễu Chiêu Phong, nói: “Độc của các người quả thực rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ đối với tôi đâu!”

Bạch Diệc Phi dựa vào nhận thức của mình về những sự vật xung quanh để nâng cao cảnh giới, bởi vậy cho dù ý thức anh bị đầu độc, cũng có thể duy trì một tia thanh tỉnh, do đó có thể nhanh chóng phát hiện ra chỗ sơ hở.

“Bùm!”

Bạch Diệc Phi tung ra một cú đấm giáng thẳng vào đầu của Liễu Chiêu Phong.

Trên mặt Liễu Chiêu Phong đầy vẻ kinh hãi.

Lý Tuyết thì thét chói tai: “A!”

Cặp song sinh trai gái trong phòng cũng òa khóc.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng vang giòn giã truyền tới.

“Pằng!”

Nắm đấm của Bạch Diệc Phi không đánh trúng Chiêu Phong, mà bị người khác nắm cản lại.

Anh ngẩn người trong giây lát.

Ngay sau đó, một người bước ra từ cơ thể Liễu Chiêu Phong, là người đã ngăn lại tay của Bạch Diệc Phi.

Người này chính là Tân Thu.

Ông ta nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Cậu thực sự có thể xuống tay sao?”