Một Bước Lên Tiên

Chương 885: Sao lại là cô ấy



Đúng vậy! Người đó chính là Lý Cường Đông!

Lý Cường Đông sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Hiện giờ không có thời gian giải thích nhiều đâu, mau đi theo bố”.

Bạch Diệc Phi có chút nghi hoặc nhưng nhìn sắc mặt của Lý Cường Đông thì biết chắc đã xảy ra chuyện lớn. Vì vậy anh cũng không hỏi nhiều mà đỡ Tần Hoa đi theo Lý Cường Đông. Kỳ Kỳ thấy vậy cũng đi theo.

Sau khi họ rời khỏi đền Phúc Âm thì lập tức ngồi xe đi đến cảng, sau đó lại ngồi lên một chiếc tàu.

Sau khi lên tàu, Bạch Diệc Phi mới hỏi: “Bố ơi! Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Họ ngồi trên một chiếc tàu rất lớn, trên tàu có rất nhiều người. Mặc dù Bạch Diệc Phi không quen nhưng đám người này đều mặc quần áo của bốn gia tộc lớn, ai nấy đều biết võ.

Lý Cường Đông đứng bên cạnh lan can của boong tàu, nhìn về biển lớn trầm giọng nói: “Thế lực Nam Môn đang đi xâm lược quy mô lớn”.

Bạch Diệc Phi vừa nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Thế lực Nam Môn mà Lý Cường Đông nói không phải đại diện cho phía nam của nước này mà chính là một số nước láng giường gần phía nam. Vì vậy được gọi là Nam Môn.

Những nước nhỏ này, bất luận là kinh tế hay quân sự đều không bằng nước mà Bạch Diệc Phi đang ở. Vì vậy họ thường phải gửi tài nguyên đến đây, cũng từ đó mà ngầm giở một số trò.

Lý Cường Đông nói: “Hai mươi năm trước, chúng đã tổ chức một lần xâm lược quy mô lớn. Lúc đó là sư phụ của con đã dẫn một đám người đánh chúng quay về”.

“Lần này chúng lại đến, quy mô còn lớn hơn lần trước mười lần. Hơn nữa nghe nói, lần này đến cùng với chúng còn có một người phá được cao cấp cấp một nữa”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì trong lòng chấn động và nghi hoặc.

Chỉ hai ba năm trở lại đây anh mới tiếp xúc với những thứ này, trên thực tế anh hiểu về những thứ này không được toàn diện, cũng không biết về những chuyện xảy ra trước kia.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Bạch Diệc Phi hỏi: “Vậy tại sao quốc gia lại không ra tay ạ?”

Lý Cường Đông khẽ lắc đầu, nói: “Đây chỉ là màn tranh đấu trong dân gian nên chính quyền sẽ không quan tâm đâu”.

Nghe thấy câu này, Bạch Diệc Phi hiểu được luôn.

Phía chính phủ sẽ không nhúng tay vào những màn tranh đấu dân gian như này.

Còn lúc này anh đột nhiên nhớ ra, trước đây khi ở trong kho vàng, vì trúng độc nên xuất hiện ảo giác, anh đã nhìn thấy chuyện của Tân Thu. Hiện giờ nhớ lại, dường như lúc đó đang ám thị điều gì đó.

Vì vậy, Bạch Diệc Phi nói hết cho Lý Cường Đông những chuyện xảy ra trước đó ở kho vàng và cả những suy đoán của anh.

Lý Cường Đông sau khi nghe xong thì thần sắc vẫn không có gì biến đổi. Bạch Diệc Phi thấy vậy liền hỏi: “Bố ơi! Bố biết từ lâu rồi phải không ạ?”

Lý Cường Đông gật đầu nói: “Thật ra, Lương Minh Nguyệt là sư huynh của bố”.

“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi chấn động, giật mình hỏi.

Lý Cường Đông từ từ giải thích: “Hứa Đạo Trưởng không phải là học trò thứ nhất của Tân Thu”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì vẫn chấn động, hỏi: “Vậy thì là ai ạ? Là Lương Minh Nguyệt sao ạ?”

Lý Cường Đông lắc đầu, nói: “Tuổi của Tân Thu sắp tròn 100 tuổi rồi, cả quãng thời gian dài đã thu nhận vô số học trò”.

“Những người được mọi người biết đến, chẳng qua là ông ta thu nhận gần đây thôi”.

“Vì vậy họ đều tưởng Đạo Trưởng mới là học trò thứ nhất của Tân Thu nhưng thật ra trước khi thu nhận Đạo Trưởng, học trò của ông ta không chỉ mười người đâu”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì thầm suy đoán: “Vậy bố cũng là học trò của ông ta?”

Lý Cường Đông lắc đầu, nói: “Ông ta quả thật có dạy dỗ cho bố nhưng nói một cách nghiêm khắc thì bố theo bên Tử Y”.

Bạch Diệc Phi lại chấn động lần nữa. Phải biết rằng, Tử Y và Tân Thu có mối quan hệ sư huynh và sư muội. Tân Thu sắp trăm tuổi, vậy Tử Y chắc cũng tầm đó.

Trong thời gian mấy chục năm, họ đã làm được quá nhiều việc, tất nhiên còn bao gồm cả việc dạy ra được hết học trò này đến học trò xuất sắc khác.

Sau đó Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một câu hỏi, lúc này ánh mắt anh nhìn Lý Cường Đông cũng kỳ quái hơn.

Lý Cường Đông vừa thấy vậy thì biết anh đang nghĩ gì, không khỏi cười, nói: “Không phải con đang nghĩ, ngày nào đó không gọi bố là bố mà gọi là sư huynh đấy chứ?”

Bạch Diệc Phi: “…”.

Nói thật thì hiện giờ tâm trạng của Bạch Diệc Phi rất phức tạp. Lý Cường Đông vốn là bố vợ của anh, hiện giờ lại trở thành sư huynh. Mối quan hệ này dường như rối như tơ vò.

Lúc này, Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Trước đây khi chúng ta từ bệnh viện đi ra đã bị tập kích nên bố đã bất cẩn để lộ thực lực trước mặt mẹ con. Nhưng đây không phải là trọng điểm, quan trọng là sau đó điều tra được đám người này định bắt bố để uy hiếp con”.

“Hơn nữa bố còn điều tra được đám này đều là người của Ngưu Đại, nhưng anh ta không thể trong thời gian ngắn mà có được nhiều cao thủ như vậy. Vì vậy bố lại điều tra tiếp thì phát hiện có người âm thầm giúp đỡ anh ta”.

“Cuối cùng điều tra được, đó chính là Lương Vĩ Siêu. Sau đó chúng ta điều tra được, Lương Vĩ Siêu và thế lực Nam Môn có liên quan đến nhau”.

“Vì vậy, những gì con nhìn thấy và suy đoán hiện giờ chưa chắc đã là thật. Tâm tư của Lương Minh Nguyệt quá thâm sâu, con căn bản không đoán được mục đích thật sự của ông ta đâu”.

“Chuyện mà ông ta muốn chiếm những kho vàng khác, chắc chỉ vì ông ta muốn để con biết thôi”.

Sau khi nghe xong, Bạch Diệc Phi có chút hoang mang. Đột nhiên anh nhớ lại lời mà Tân Thu nói dường như đang thức tỉnh anh rằng, những gì anh nhìn thấy chưa chắc đã là thật.

Lý Cường Đông lại nói: “Một người như ông ta liệu có chê tiền không?”

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, nói: “Vì vậy, thật ra ông ta muốn chiếm tất cả các kho vàng”.

“Không chỉ có vậy, ông ta còn muốn thế giới rơi vào hỗn loạn. Có như vậy ông ta mới có thể thoát thân được”, Lý Cường Đông trầm giọng nói.

Sau khi nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi với thần sắc ngưng trọng: “Vậy làm thế nào mới ngăn được ông ta ạ?”

Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Điều phải làm hiện giờ là phải trấn áp thế lực Nam Môn, đây cũng là quyết định của liên minh doanh nghiệp thủ đô”.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, nói: “Quyết định của liên minh doanh nghiệp thủ đô ạ?”

Lý Cường Đông khẽ gật đầu, nói ra một tin nóng hổi: “Chủ tịch hiện giờ của liên minh doanh nghiệp thủ đô là bố”.

“Gì cơ ạ?”, Bạch Diệc Phi đờ người ra, hỏi lại.

Hứa Đạo Trưởng bị mất đi chức chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, chức này vẫn còn trống, không ngờ bây giờ lại do Lý Cường Đông nắm giữ.

Bạch Diệc Phi thấy chấn động với tin này. Rõ ràng là Lý Cường Đông không liên quan đến tổ chức này, sao lại làm chủ tịch của liên minh doanh nghiệp này được?

Nhưng sau khi chấn động, anh lập tức hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta ra biển để làm gì ạ?”

Không phải nói là phải hợp lực đi chống lại thế lực Nam Môn sao?

Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Đến đảo Lam”.

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra. Đảo Lam là huyết mạch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, đồng thời cũng là nơi chứa tài nguyên quan trọng. Vì vậy đây chắc chắn là nơi thế lực Nam Môn muốn chiếm đoạt.

Nhưng trong lòng Bạch Diệc Phi vẫn có chút không hài lòng, thấp giọng nói: “Nhưng bố ơi, con còn chưa nhìn thấy con của con. Hơn nữa, Tuyết Nhi cũng vừa mới sinh xong. Cô ấy…”.

“Yên tâm đi, Tuyết Nhi và cháu đều khỏe”, Lý Cường Đông nói.

Bạch Diệc Phi khi nghe thấy câu này thì mới yên tâm được chút nhưng vẫn cảm thấy bứt rứt. Bởi vì anh muốn nhìn thấy con mình.

Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, anh lại nghĩ tới một vấn đề khác.

Hiện giờ chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô là Lý Cường Đông, vậy những người lên nắm quyền chẳng phải là thuộc hạ của Lý Cường Đông sao?

Vậy ông ấy lật đổ đảo Lam chẳng phải là mình đánh người mình sao?

Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút rồi lập tức nói cho Lý Cường Đông, Lý Cường Đông sau khi nghe xong thì nói: “Hiện giờ thuộc hạ của con xây dựng nên thành phố Triều Dương và thành phố Quang Minh. Họ đang khai chiến với ba khu khác. Và ba khu đó đã nằm ngoài tầm khống chế của liên minh doanh nghiệp thủ đô”.

“Bọn họ dám hống hách như vậy là vì phía sau họ chính là thế lực Nam Môn”.

Vừa nghe thấy vậy thì Bạch Diệc Phi liền trầm xuống: “Vậy bọn họ…”.

Lý Cường Đông gật đầu nói: “Vì vậy chúng ta phải đến đó, hy vọng có thể đến kịp, nếu không thì thuộc hạ của con có khả năng sẽ…”, câu nói phía sau chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã hiểu.

Trước đây khi Bạch Diệc Phi rời đi, anh đã để Trương Hoa Bân chủ trì đại cục. Nhưng đến bây giờ thì Trương Hoa Bân không có liên lạc gì, chắc mình đến vẫn có thể khống chế được. Còn có một khả năng nữa là họ vẫn chưa phát hiện ra nguy hiểm thật sự.

Trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi cầu khẩn, hy vọng hiện giờ vẫn chưa chính thức khai chiến.

Đúng lúc này, Lý Cường Đông đột nhiên nói: “À phải rồi, lần này bố còn dẫn theo một người”.

“Ai ạ?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lý Cường Đông không giải thích, chỉ đưa Bạch Diệc Phi đến phòng ăn lúc ăn tối.

Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Anh lập tức thấy hoảng loạn, còn kinh ngạc nhìn về phía Lý Cường Đông. Là bố vợ mà sao Lý Cường Đông lại dẫn Lưu Hiểu Anh đến?