Mạnh Giai bị quật ngã sóng soài trên mặt đất, còn nôn ra một ngụm máu.
Mạnh Giai cũng không kịp để ý đến mà tiện tay lau vội đi, chống người định bò dậy tiếp tục bỏ chạy.
Dù gì không chạy cũng chỉ có nước chết, chạy rồi may ra còn có một cơ hội để sống.
Nhưng đó cũng chỉ là tâm lý may rủi mà thôi, bởi vì cô ta vừa mới ngồi dậy còn chưa kịp đứng lên thì Bạch Diệc Phi đã giữ chặt vai của cô ta, tiếp đó nhấc chân dẫm lên.
“Rầm!”
Mạnh Giai lại ngã lăn ra đất, bị dẫm đến mức không thể động đậy.
“Một cơ hội cuối cùng, có nói hay không?”, Bạch Diệc Phi lạnh giọng nói: “Mẹ kiếp đừng có nói nhảm với tôi, nếu không tôi cho cô chết ngay lập tức!”
Tất cả mọi người nghe thấy câu này đều không khỏi kinh hãi, cũng không còn ai nghi ngờ câu nói này của anh nữa, bởi vì Trịnh Minh chính là một minh chứng sống tốt nhất.
Cho nên Mạnh Giai nói không chút do dự: “Nói nói nói, bọn họ đều ở trong phòng giam của nhà họ Trịnh, cậu chủ Trịnh Thiệu của nhà họ Trịnh cũng ở đó!”
Nói xong còn cầu xin Bạch Diệc Phi: “Tôi đã nói hết rồi, xin anh đừng giết tôi!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, đưa chân đạp gãy cẳng chân của cô ta.
“Rắc!”
“A!”
Mạnh Giai kêu lên thảm thiết, cả khuôn mặt đau đến mức mắt mũi xoắn cả lại với nhau, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
“Tôi nói lời giữ lời”, Bạch Diệc Phi từ từ thở ra một hơi.
Bạch Diệc Phi quả thực không giết cô ta, nhưng anh lại phế bỏ một chân của cô ta.
Mạnh Giai đau đến mức cả người co giật, nhưng cô ta cũng không dám nói thêm một câu nào nữa, bởi vì so với mất mạng thì bây giờ đã coi như tốt lắm rồi.
Bạch Diệc Phi thả Mạnh Giai ra, sau đó đi đến trước mặt Trịnh Tùng, nói với bà Trịnh: “Phiền bà Trịnh đi đến phòng giam thả bạn của tôi ra”.
Bà Trịnh từ lúc đầu là thất vọng, sau đó là sửng sốt và kinh hãi, đến bây giờ là ngây dại, bà ta đã không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này của mình là gì nữa rồi.
Mà lúc Bạch Diệc Phi nói chuyện với bà ta, bà ta mới dần dần hoàn hồn.
Trong lòng bà Trịnh đã có thêm một phần cảm kích với Bạch Diệc Phi, bà ta đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của anh, chỉ là, đám người của Nam Môn kia phải làm sao?
Bạch Diệc Phi trông thấy bà Trịnh nhìn về phía đám người Nam Môn, bèn lập tức gật đầu nói: “Bà cứ đi đi, đám chó đó để tôi giải quyết”.
Bà Trịnh nghe thấy câu này thì có chút do dự, dù gì thì Bạch Diệc Phi cũng chỉ có một mình, bèn nhắc nhở anh một câu: “Bọn họ có cao thủ cấp một”.
Bạch Diệc Phi nhìn bà ta có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh dần.
Bà Trịnh thấy vậy, bị doạ cho giật lùi về sau một bước, xong nghĩ đến phong cách nói một là một hai là hai của Bạch Diệc Phi lúc nãy bèn không nói thêm gì nữa, sau khi liếc mắt nhìn Trịnh Tùng một cái liền xoay người rời đi.
Mà Trịnh Ngữ Yên lúc này mới hết kinh hãi, hoàn hồn trở lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Diệc Phi đầy ắp sự sùng bái: “Chú…”
Trịnh Ngữ Yên từng nói, cô ta hy vọng có thể gả cho một anh hùng.
Mà bây giờ vị anh hùng đó đã xuất hiện rồi, mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút.
Trịnh Tùng liếc nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt phức tạp nói: “Ở khu số hai không tra ra được tài liệu của anh, anh là…”.
“Tôi là người mình”, Bạch Diệc Phi thờ ơ đáp.
Trịnh Tùng nghe xong thì rất là ngạc nhiên, ông ta cho rằng Bạch Diệc Phi là người của bên kia.
Mà Bạch Diệc Phi nói xong liền xoay người đi thẳng về phía đám người Nam Môn.
Cát Nhĩ khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng: “Đúng là không ngờ được, bên cạnh của Trịnh Tùng còn có một nhân vật giỏi như thế này!”
Chỉ là đám vệ sĩ bên cạnh gã lại cho rằng gã không cần thiết phải quá để tâm đến: “Cậu chủ, cùng lắm chỉ là một con sâu bọ cấp hai mà thôi, không cần lo lắng”.
Bạch Diệc Phi vừa đi vừa quét mắt tìm kiếm trong đám người kia nhưng không hề thấy bóng dáng của Đạt Tư, trong lòng anh không khỏi thất vọng.
“Hôm kia Mạnh Giai nói với tôi, cô ta là vệ sĩ của nhà họ Trịnh, còn nói cho tôi biết các người sẽ đến đây thăm hỏi”.
“Lúc đó tôi còn tin là thật, bởi vì ngày thứ hai các người quả thực đã đến rồi”.
“Nhưng mà, lời nói của cô ta chỉ có một câu là thật, còn lại đều là giả”.
Bạch Diệc Phi nhìn bọn chúng, nói bằng giọng hờ hững: “Cho nên sau đó tôi lại nghĩ, nếu như cô ta không phải là người của nhà họ Trịnh, lại vì sao mà biết được người của Nam Môn sẽ đến thăm?”
“Như vậy tôi nghĩ, ở nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ có người tiếp ứng cho cô ta”.
“Mà người tiếp ứng cho cô ta rất coi trọng việc giữa nhà họ Trịnh và Nam Môn, chứng tỏ người này có ý đồ riêng về phương diện này, cho nên hắn ta mới ra lệnh cho Mạnh Giai giết chết tôi trước khi người của Nam Môn đến, như vậy Trịnh Tùng sẽ không thể từ chối được chuyện liên hôn”.
“Người có động cơ này, một là Trịnh Thiệu và một người nữa là Trịnh Minh, ắt hẳn là một trong hai người này, lúc người của Nam Môn lần đầu tiên đến tiếp xúc với nhà họ Trịnh thì đã âm thầm thoả thuận xong với bọn chúng”.
“Mà bây giờ đã rất rõ ràng, người đó chính là Trịnh Minh”.
Một tên vệ sĩ đứng sau lưng Cát Nhĩ không khỏi bật cười lạnh lùng, bước lên trước một bước nói: “Con mẹ nó, nói lắm thế làm gì? Nói nhiều thế để khoe với bọn tao là mày giỏi suy luận à?”
Bạch Diệc Phi hờ hững lắc đầu: “Không, tao chỉ muốn nói cho chúng mày, Trịnh Minh đã chết rồi, đối tác của chúng mày cũng chẳng còn nữa, cho nên thủ lĩnh của chúng mày chắc chắn sẽ suy nghĩ lại việc lôi kéo Trịnh Tùng”.
“Đương nhiên, trước đó thì hắn ta hẳn sẽ đổ hết trách nhiệm của việc lần này lên đầu chúng mày, nhất là mày, cậu ba của Nam Môn”.
Bạch Diệc Phi nói đến đây thì đột nhiên bật cười: “Cho nên ấy à, bây giờ chúng mày chẳng qua chỉ là những kẻ bị bỏ rơi thôi!”
“Hoặc là chúng mày ngoan ngoãn đầu hàng nhận thua, hoặc là tất cả sẽ bị tao giết sạch!”
Nghe lời nói của Bạch Diệc Phi, đám người Nam Môn đều vô cùng sửng sốt.
Đến cả Trịnh Tùng cũng ngây ra.
Mà tên vệ sĩ của Cát Nhĩ lại lạnh lùng nói: “Con mẹ mày nói như đánh rắm! Chỉ dựa vào loại sâu bọ cấp hai như mày còn muốn giết sạch chúng tao?”
Bạch Diệc Phi bây giờ vẫn chưa tiến vào trạng thái hoá cuồng, cho nên bọn chúng chỉ cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là cao thủ cấp hai.
Tên vệ sĩ nọ cười lạnh lùng: “Mẹ kiếp, đúng là giỏi kể chuyện cười, đây chính là cậu ba của Nam Môn chúng tao, cho dù thủ lĩnh có đến đây cũng phải tỏ ra cung kính với cậu ba, thế thì làm gì có chuyện sẽ vứt bỏ cậu ba của chúng tao?”
“Đm, mày đúng là đồ ngu!”
Bạch Diệc Phi nhìn hắn ta thờ ơ nói: “Thử là biết ngay, đúng không?”
“Tao nhổ vào, loại chó nhà mày! Ai cho mày ngông cuồng như thế!”
Nói xong tên vệ sĩ nọ lập tức rút con dao của mình ra xông về phía Bạch Diệc Phi.
Phải biết rằng hắn là cao thủ cấp một hạ cấp, giết Bạch Diệc Phi là một việc vô cùng dễ dàng, đương nhiên sẽ không thích nhìn thấy bộ dạng ngông cuồng như vậy của Bạch Diệc Phi.
Ám kình trong tay của tên vệ sĩ nọ truyền lên con dao, bóng người xẹt một cái đã xuất hiện trước mặt Bạch Diệc Phi, tay nhấc cao con dao rồi rống lên: “Đi chết đi!”
Đạt đến cảnh giới cấp một thì tốc độ của cơ thể đã trở nên cực nhanh, mắt người thường sẽ không còn nhìn rõ ràng được nữa.
Mà ám kình của cơ thể không chỉ có thể dùng trên chân tay mà còn có thể dùng cả cơ thể để khống chế.
Con dao kèm theo tiếng xé gió quét về phía cổ họng của Bạch Diệc Phi.
Hai người đồng thời ra tay sau đó hoán đổi vị trí cho nhau, tên vệ sĩ nọ đứng ở phía sau lưng Bạch Diệc Phi, trong tay nắm chặt con dao của hắn.
Bạch Diệc Phi thì đứng quay lưng về phía tên vệ sĩ kia và vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, dường như anh còn chưa cả động đậy cơ thể.
Tất cả mọi người trông thấy cảnh này đều bất giác ngưng thở.
Đối với những người bình thường như Trịnh Tùng và Trịnh Ngữ Yên mà nói, thì lúc này bọn họ mới phát hiện ra, hoá ra hai người này đã đánh nhau xong rồi.
Chỉ là hai người đang quay lưng về phía nhau và không một ai động đậy gì cả, bọn họ nhìn không ra ai mới là người chiến thắng.
Trịnh Ngữ Yên cực kỳ lo lắng, bởi vì bà Trịnh từng nói, đối phương là một cao thủ cấp một, Bạch Diệc Phi sợ là sẽ dữ nhiều lành ít.
Mà đúng vào lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói với Cát Nhĩ: “Mày không phải nói là muốn quyết đấu với tao sao? Còn nói là muốn đánh chết tao?”
Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ chết, nhưng bây giờ trông thấy anh thờ ơ nói câu này thì đều kinh hãi trợn tròn hai mắt.
Mà một giây sau, tên vệ sĩ nọ rầm một tiếng ngã vật ra đất chết ngắc.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Cao thủ cấp một!
Đám người Nam Môn này đều biết cao thủ cấp một của đại lục phương Bắc đã ít lại ngày càng càng hiếm hoi, giống như thể là một truyền thuyết vậy.
Cho nên bọn chúng đều cho rằng, chỉ cần đến đại lục phương Bắc, có sức mạnh của cao thủ cấp một thì bọn họ sẽ vô địch khắp cả thiên hạ.
Nhưng bây giờ, cái người tên là Từ Lãng này, một cao thủ cấp bốn trong miệng của bà Trịnh lại có thể giết chết cao thủ cấp một ngay lập tức.
Sắc mặt Cát Nhĩ trở nên cực kỳ khó coi, gã sa sầm mặt nói: “Mày lại là một cao thủ cấp một!”
Đám người Nam Môn kia cuối cùng cũng ý thức được thực lực của Bạch Diệc Phi, cho nên vội vàng bảo vệ xung quanh Cát Nhĩ.
Trịnh Tùng không thể tin nổi nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng lại quay ra nói với Trịnh Ngữ Yên: “Ngữ Yên, con tìm được người này ở chỗ nào vậy? Thế mà lại tìm ra được một cao thủ cấp một!”
Trịnh Ngữ Yên lắc đầu, cô ta đã sùng bái đến mức không thể nói chuyện được nữa rồi.